Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 810

Cập nhật lúc: 2025-03-25 18:32:49
Lượt xem: 27

Cuối cùng anh dẫn bọn họ đến một tòa kiến trúc trông như pháo đài, có hơi giống một phòng học, là căn tin Annenberg.

Đi vào nhìn qua, họ lập tức choáng váng, trong đây thật rộng rãi sáng sủa, đèn chiếu chói lọi, đầy sự xa hoa.

Món ăn phong phú, có đủ mọi mỹ thực đến từ đủ các quốc gia trên thế giới, tráng miệng trái cây đồ uống, sắp theo dạng tiệc đứng, thích ăn gì thì tự mình lấy.

Lạc Nhiên nuốt một ngụm nước bọt: "Chị, em bắt đầu hối hận khi mình không đăng ký thi vào trường này rồi."

Lạc Di cười ha ha: "Sau này em vẫn còn cơ hội mà."

Lạc Quốc Vinh quan tâm hỏi: "Ăn gì cũng được sao? Vậy thu lệ phí thế nào?"

"Ban nãy đã nạp tiền vào thẻ ăn rồi ạ, một năm chỉ cần nạp một lần là ăn gì cũng được, 24 tiếng đều có ăn."

"Này cũng tiện thật đấy." Ngô Tiểu Thanh khá hài lòng, vì thế này có thể thỏa mãn khẩu vị thường xuyên thay đổi của Tiểu Di, hôm nào không có lớp thì về bảo lão Phương nấu bữa trưa, ăn một bữa ngon.

Người một nhà cơm nước xong xuôi lại trở về ký túc xá, lại phát hiện cửa mở, bên trong đầy náo nhiệt.

Tiến vào nhìn, hai người bạn cùng phòng khác đã đến rồi, người nhà bọn họ cũng có mặt ở đó.

Sau khi làm quen với nhau, họ biết được một người tên Nicole, tính rất hào sảng, là một cô gái người Mỹ, sinh viên ngành y học. Một người khác tên Linda, trông hơi lạnh lùng, có vẻ không dễ ở chung cho lắm, là một cô gái người Pháp, sinh viên ngành pháp luật.

Có thể nhìn ra cả hai đều được tiếp thụ nền giáo dục tốt, cách ăn mặc rất thời trang và tinh tế.

Vì đây là lần đầu gặp gỡ, họ chỉ trò chuyện với nhau về những chủ đề vô thưởng vô phạt.

Khi hai người kia biết Lạc Di đến từ Trung Quốc, học ngành máy tính thì đều rất kinh ngạc.

Không phải vẫn nói Trung Quốc rất lạc hậu sao? Máy tính nhưng là kỹ thuật tân tiến mới ra thôi đó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-810.html.]

Lạc Di chỉ xem như không nhìn thấy, cười nói bình thường, nếu cô đã muốn làm bạn với ai đó thì đó nhất định không thành vấn đề.

Cô thể hiện một mặt kiến thức bất phàm của mình ra, rất nhanh đã được hai người kia xếp vào cùng một giai cấp.

Thật ra làm bạn cũng phải xem môn đăng hộ đối, chênh lệch quá nhiều thì chắc chắn không thể nào bình đẳng được.

Chưa kể, những người có hoàn cảnh sinh hoạt, quá trình trưởng thành không giống nhau, cách nhìn nhận mọi thứ cũng sẽ hoàn toàn khác nhau.

Vợ chồng Lạc Quốc Vinh thấy thế thì âm thầm thở dài một hơi.

Bọn họ biết rõ con mình rất lợi hại, nhưng thân làm cha mẹ, rốt cuộc họ vẫn rất lo cho con, lo có thể con mình sẽ bị xa lánh hay không, có thể bị bắt nạt hay không.

Tiếng Anh của bọn họ không tốt, không thể trò chuyện với phụ huynh nhà người ta, chỉ có thể cười một cái với đối phương.

Cha Nicole là Thượng nghị sĩ Mỹ, mẹ là viện trưởng bệnh viện hàng đầu, thân là người thuộc tầng lớp thượng lưu trong xã hội, họ tự nhận mình nhìn người rất chính xác, nhưng lại không thể nhìn thấu một nhà trước mắt này.

Bộ dáng cặp cha mẹ trông không giống người có tiền, nhưng lại có một cặp con rất xuất sắc, đặc biệt là cô con gái, dung mạo tuyệt mỹ, dáng vẻ lỗi lạc, thuộc kiểu người đã gặp qua là sẽ không quên được.

Cách ăn nói cũng không hề tầm thường, mang vẻ thứ gì cũng hiểu.

Con của người bình thường cũng không thể vào được trường học này, phải không?

Bọn họ không khỏi tìm hiểu tình hình nhà họ Lạc, vợ chồng Lạc Quốc Vinh nghe không hiểu, Lạc Nhiên chỉ có thể giúp phiên dịch, nhưng cậu chàng lại gặp phải khó khăn.

"Nhà chúng cháu buôn bán ạ."

"Bán cái gì?"

"Cha cháu bán thực phẩm, mẹ cháu bán trang phục." Tiếng Anh của Lạc Nhiên rất lưu loát, đối thoại với người khác hoàn toàn không có vấn đề: "Tất nhiên, chị của cháu vẫn là người có tiền nhất nhà cháu, có cả mấy khối đất trên danh nghĩa."

Nói xong lời này, cậu đã có chút hối hận rồi, đều nói không thể khoe tiền tài ra ngoài, cậu lại khoe hơi quá.

Loading...