Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 793

Cập nhật lúc: 2025-03-25 06:01:13
Lượt xem: 18

Thư ký nhanh chóng lật tờ giấy hướng dẫn sử dụng ra, vẻ mặt tươi cười nói, “Tôi biết, để tôi làm cho.”

Bọn họ đã nghiên cứu những thứ này ở bên ngoài hết một lượt rồi, mỗi một loại đồ vật ở đây đều là thứ tốt.

Ấn vào nút nguồn điện nho nhỏ, màn hình sáng lên, chỉ chốc lát sau đã có một giao diện xuất hiện.

Là một bức tranh sơn hà cẩm tú vô cùng xinh đẹp, còn có mấy chữ xinh đẹp đi kèm: Dâng hiến cho tổ quốc tôi yêu nhất! Lạc Di.

Mọi người: “...”

...

Khi ông cụ Mạc vội vã chạy tới, chỉ nhìn thấy trong chiếc máy tính đang chiếu một đoạn phim ngắn, một con thỏ bay lượn trên không trung, thoả thích dạo chơi trên khắp các miền của Tổ quốc, phối nhạc là bài hát ‘Trái tim Trung Quốc của tôi’: Trường Giang, Trường Thành, Hoàng Sơn, Hoàng Hà, quan trọng biết bao trong trái tim tôi, dù ở nơi đâu, dù là lúc nào, vẫn thân thuộc như xưa trong trái tim tôi...

Bài hát này vậy mà rất phù hợp, chỉ là con thỏ này...

Những đứa trẻ của nhà lãnh đạo đều nhìn chằm chằm vào trong màn hình máy tính, có một cô bé tò mò hỏi, “Tại sao lại là thỏ vậy ạ? Chúng ta là truyền nhân của rồng, vì vậy phải là con rồng mới đúng, rồng mới biết bay, thỏ không biết bay đâu ạ.”

Đây không phải là một con thỏ bình thường, nét vẽ vô cùng đáng yêu, nó có hai lỗ tai thật dài, cả người trắng như tuyết.

Vậy mà lại là một con thỏ biết bay, điều này không hợp logic, nhưng mà nó thật sự rất đáng yêu.

Khóe miệng của ông cụ Mạc co rút, “À, có lẽ do Lạc Di là con gái, nên thích các loại động vật nhỏ mềm mại.”

Câu nói này đến cả ông cũng còn cảm thấy không tin được nữa là, ừm, phản ứng đầu tiên chính của Lạc Di khi nhìn thấy thỏ chắc là muốn ăn nó thì đúng hơn!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-793.html.]

Đó là tình yêu sâu sắc nhất của những người sành ăn đối với đồ ăn mà.

“Tất cả đều do cô ấy vẽ à?”

Thật ra ông cụ Mạc cũng không biết cô vậy mà lại đi làm mấy thứ này, nhưng khi nhìn thấy chữ ký quen thuộc nằm trong góc màn hình, ông ấy không khỏi cười khổ, “Đúng vậy, nhìn ký tự này đi, ‘LY’ là từ viết tắt trong tên của Lạc Di, chỉ cần là tác phẩm của em ấy, đều sẽ có ký hiệu này, đây là thói quen của em ấy.”

Trong lòng ông ấy không khỏi oán thầm, tặng lễ thì tặng lễ đi, còn làm nhiều trò như vậy làm gì.

Mỗi người trong nhà lãnh đạo đều cầm trong tay một thứ để nghiên cứu, giống như là đang thăm dò bảo vật, vẻ mặt vô cùng hưng phấn.

Lãnh đạo đang nghiên cứu phần mềm nói chuyện phiếm kia, cảm thấy rất thú vị, không cần gặp mặt cũng có thể truyền được tin tức, tương lai thứ đồ này có thể trở thành một trào lưu hay không nhỉ?

Ông ấy gọi ông cụ Mạc tới, “Lại đây ngồi đi.”

Ông cụ Mạc đối với đám trẻ con của nhà lãnh đạo không có chút áp lực nào, nhưng khi ngồi ở trước mặt lãnh đạo, ông ấy rõ ràng rất khẩn trương, tay chân cũng không biết nên để ở nơi nào.

Lãnh đạo chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn ra được giá trị của những thứ này, hiện tại nhìn như không có gì đặc biệt, nhưng sau này lại có thể khiến cho cả thế giới phải thay đổi.

“Không cần phải khẩn trương như vậy, cô học trò nhỏ của ông còn thoải mái hơn ông nhiều, cái gì cũng dám nói, muốn cái gì đều sẽ nói thẳng ra.”

Ông cụ Mạc ở trong lòng điên cuồng châm chọc, trên mặt lại rất nghiêm túc, “Trẻ con mà, tính tình vẫn chưa lớn được.”

“Nói chuyện phiếm một chút đi, nghe nói mấy thứ này vừa mới được làm ra sao?”

“Đúng vậy, vừa mới hoàn thành kiểm tra xong, đã ngay lập tức đưa tới cho ngài, số hiệu là số 1 và số 2.” Ông cụ Mạc cẩn thận trả lời, “Kỹ thuật trọng tâm còn chưa chỉnh sửa xong, chờ Lạc Di xử lý xong xuôi sẽ nộp lên trên.”

Lãnh đạo nhìn ông ấy một cái, “Sao lại nghĩ đến việc tặng quà cho tôi vậy?”

Loading...