Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 778
Cập nhật lúc: 2025-03-25 06:00:04
Lượt xem: 14
Vì an ủi cha mẹ mà cô đã nói ngoa, nhưng đúng thật là trường đại học ở nước ngoài cũng không cứng nhắc đến như vậy.
Có lúc một tấm thư đề cử chất lượng cao còn có tác dụng hơn cả thành tích thi tốt nghiệp cấp ba.
Hoặc là, lấy tiền ra đập để vào học.
Vẫn hay nói mọi người bình đẳng, nhưng thật ra thế giới này cũng không công bằng.
Chắc chắn là cô có nguồn lực rồi, cô cũng quen thuộc với cách thức du học, sao lại không thử một lần chứ?
Vợ chồng Lạc Quốc Vinh vô cùng tín nhiệm con gái của mình, nếu cô đã nói thế, vậy nhất định là có thể rồi.
Nhiếp Khôn Minh tiến vào, thấy Lạc Nhiên đã tỉnh thì thở phào một hơi thật dài: "Lạc Nhiên, khỏe hơn chút nào không?"
"Cháu đã khỏe ạ, cảm ơn bác."
Nhiếp Khôn Minh an ủi cậu nhóc mấy câu xong thì quay đầu lại nói: "Lạc Di, đã bắt được người điên kia rồi, cháu có muốn đến gặp không?"
"Gặp!" Mấy cái miệng đồng thanh vang lên.
Trong phòng thẩm vấn, một người đàn ông hôi hám bị còng tay vào ghế nhưng vẫn không ngừng giãy giụa, luôn miệng nói lời vô nghĩa, vẻ mặt điên dại, rất đáng sợ.
Hắn ta không ngừng lăn qua lộn lại, la hét, dù người khác có nói gì cũng không nghe lọt tai, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của mình, vẫn điên cuồng một cách rập khuôn.
Lạc Di đứng ở cửa quan sát hắn ta hồi lâu, ánh mắt càng ngày càng lạnh.
Nhiếp Khôn Minh đứng cạnh cô, nói: “Trước kia hắn là người bình thường, nhưng trong một lần vận động, hắn tích cực tham gia Hồng vệ binh, bị đánh vào đầu trong lúc đánh nhau với một đám người bằng vũ khí, từ đó luôn điên điên khùng khùng.”
“Cha mẹ hắn đều mất cả rồi, hắn cũng không có vợ, sống lẻ loi một mình, thường kiếm sống bằng nghề nhặt rác. Lần này ông tìm thấy hắn tại bãi đất hoang ở ngoại thành.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-778.html.]
“Mấy năm gần đây hắn điên nặng hơn nhưng chưa từng làm ai bị thương, lần này…không biết đã xảy ra chuyện gì. Ông đã đã mời bác sĩ tâm thần đến khám, nhưng cũng không thể giao tiếp với hắn, hắn cứ sống trong thế giới của mình.”
Lạc Di thản nhiên nói: “Chỉ có thế thôi sao? Ông đã điều tra mối quan hệ xã hội của hắn chưa?”
Cô tin rằng mọi việc đều có vết tích để lần theo.
Nhiếp Khôn Minh đã thấy mặt nghiêm túc và tập trung của cô, cũng thấy mặt hoạt bát và dí dỏm của cô, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy mặt không cảm xúc này của cô.
Giống như ngăn cách với thế giới này.
Điều này khiến ông ấy rất bất an, ông ấy tình nguyện để cô la hét để phát tiết ra ngoài.
“Vẫn đang điều tra, chuyện này không thể giải quyết trong một sớm một chiều được.”
Lạc Di im lặng rất lâu, rồi đột nhiên cử động, không biết lấy từ đâu ra một con d.a.o gọt trái cây, điên cuồng chĩa vào người đàn ông.
Nhiếp Khôn Minh giật mình nói: “Lạc Di, không được.”
Mắt thấy con d.a.o sắp đ.â.m trúng người đàn ông, ánh mắt hắn ta lóe lên, cơ thể nghiêng sang một bên theo phản xạ có điều kiện, kéo theo chiếc ghế ngã xuống đất.
Con d.a.o đ.â.m vào ghế, Lạc Di đứng trên cao nhìn xuống người đàn ông nhếch nhác bằng ánh mắt lạnh lùng đến đáng sợ: “Hóa ra là giả điên, giả vờ thành công đến nỗi ngay cả bác sĩ chuyên nghiệp cũng bị lừa. Đáng tiếc là phản ứng ở thời khắc sinh tử đã bán đứng anh.”
Người đàn ông có vẻ nghe không hiểu, tru lên như một con thú hoang.
Tuy nhiên, vẻ mặt của các điều tra viên đã thay đổi, phản ứng vừa rồi nhạy bén khác thường, người điên chắc chắn không làm được như vậy.
Sắc mặt Nhiếp Khôn Minh vô cùng nặng nề: “Có vài người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, muốn dựa vào việc giả điên để trốn tội, đúng là nằm mơ. Lột da là sở trường của chúng tôi.”
“Lạc Di, chúng ta ra ngoài ngồi đi, rất nhanh sẽ có thông tin thôi.”
Đây là Cục an ninh Quốc gia, không phải là cục Cảnh sát thông thường, thủ đoạn rất tàn nhẫn.
Lạc Di hiểu ý ông ấy, lặng lẽ theo ra ngoài.