Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 776

Cập nhật lúc: 2025-03-25 06:00:00
Lượt xem: 10

Nhiếp Khôn Minh đi xử lý công việc, lão Mạc, Vương Trung Nghị và chị Tiêu cùng nhau ở lại chăm sóc Lạc Di.

Dù rằng Lạc Di nói mình không cần người ở cạnh, nhưng mọi người cũng không yên tâm về cô.

Nhất là Vương Trung Nghị, ông cảm giác Lạc Di sắp phát triển theo chiều hướng đen tối rồi, cảm giác cực kỳ đáng sợ.

Lạc Di ngồi yên trên ghế sa lon tại sảnh tiếp khách, không nhúc nhích, ánh mắt âm trầm, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Họ ở một phòng bệnh VIP, phòng tắm, phòng tiếp khách, trang thiết bị điện đầy đủ, hai giường, mỗi người một giường, các bác sĩ, y tá cẩn trọng chăm sóc 24/24 và kiểm tra tình hình từng giờ.

Lạc Quốc Vinh và Ngô Tiểu Thanh ngủ mê man một đêm, khi tỉnh lại rõ ràng sắc mặt đã tốt hơn nhiều.

Bọn họ nhìn con trai vẫn chưa hề tỉnh lại, buồn não nề, không phải đã bảo sẽ không sao rồi à?

Ngô Tiểu Thanh muốn sờ cánh tay băng bó kín mít của con trai nhưng lại không dám chạm: "Kỳ thi đại học của Tiểu Nhiên phải làm sao bây giờ? Nó đã cố gắng đến vậy, khổ cực đến thế, tất cả đều chỉ vì kỳ thi đại học này, em thật không thể nào tưởng tượng được nếu biết mình không thể tham gia kỳ thi đại học, thằng bé sẽ phải chịu đả kích đến mức nào."

"Còn kỳ thi đại học gì nữa, chỉ cần con trai còn sống, anh đã không cầu gì hơn rồi." Lúc trước Lạc Quốc Vinh còn trông con trai thi vào một trường nổi tiếng, kéo dài truyền thống ưu tú của gia tộc.

Nhưng bây giờ, ông chỉ cần con mình còn sống.

Lạc Di yên lặng đứng một bên, không nói gì cả.

Đang nói, Ngô Tiểu Thanh bỗng thấy mí mắt con trai khẽ giật một cái, bà lập tức kích động tiến sang.

"Tiểu Nhiên, Tiểu Nhiên, mau tỉnh lại."

Lạc Nhiên cảm giác mình cứ đi tới đi lui trong một vùng không gian tối tăm, cứ như ở trong mê cung không tìm thấy lối ra.

Bỗng nhiên, cậu nhóc nghe được một tiếng gọi quen thuộc, ai đang gọi cậu thế?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-776.html.]

Cậu nhóc gắng sức mở to mắt ra, đập vào mắt là những gương mặt lo lắng: "Cha, mẹ, chị, sao mọi người lại…"

Cậu chợt nhớ đến chuyện trước khi hôn mê, bất giác rùng mình một cái.

Thật đáng sợ, chỉ toàn là máu.

Nước mắt Lạc Quốc Vinh lập tức trào ra, lòng vô cùng thương xót: "Tiểu Nhiên đừng sợ, bác sĩ nói con sẽ mau chóng khỏe lại thôi."

Cổ họng Lạc Nhiên vô cùng khô khốc, cậu cảm giác rất mệt mỏi, nhưng vẫn cố gắng bật ra hai chữ: "Đình Đình."

Ngô Tiểu Thanh vội vàng chỉ sang giường bệnh cách vách: "Con bé cũng không sao, đây, ở đây này."

Lạc Nhiên rất muốn ngó một cái, nhưng cậu không nhúc nhích đầu được: "Bạn ấy đã cứu con, ôm chân người điên kia không chịu thả ra, bạn ấy để con chạy đi, bạn ấy bị người điên đánh…"

Nói đến đây, cậu chợt kích động.

Dù là ai gặp phải chuyện như vậy cũng sẽ không thể nào bình tĩnh được.

Cô bị người điên đánh bể đầu nhưng vẫn nhất quyết không chịu buông tay ra, cậu không chịu đi, trở lại đánh nhau với người điên, lúc đó đầu trống rỗng…

Ngô Tiểu Thanh vô cùng kinh ngạc, chuyện là như vậy sao?

Lòng bà ngập tràn sự biết ơn: "Đừng kích động, con không nên kích động, con bé là ân nhân nhà chúng ta, mẹ sẽ chăm sóc cho con bé, đã mời bác sĩ giỏi nhất đến chữa trị cho con bé rồi, dùng loại thuốc tốt nhất luôn."

Lạc Nhiên có hơi không tin, cậu nhìn về phía Lạc Di: "Chị, bạn ấy thật sự không sao ạ? Em thấy bạn ấy chảy rất nhiều máu."

Lạc Di nhếch chiếc miệng nhỏ nhắn, vẻ mặt ghi mấy chữ em ngốc vậy, chị đây nói chuyện với em thật là mệt.

"Biết ai ra tay phẫu thuật cho mấy đứa không? Là con d.a.o của bệnh viện Hiệp Hợp đấy, chỉ cần ông ấy ra tay, không thể nào có chuyện ca giải phẫu thất bại được. Ông ấy nói rồi, này chỉ tính là tiểu phẫu mà thôi, chị mời được cả bác sĩ giỏi nhất đến hội chẩn cho mấy đứa, bọn họ nói, này là chuyện bé xé ra to."

Nghe vậy, Lạc Nhiên lập tức tin tưởng: "Em tin chị nhất, chị sẽ không gạt em."

Loading...