Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 775
Cập nhật lúc: 2025-03-25 05:59:58
Lượt xem: 12
Lạc Di co quắp trên ghế, bấy giờ mới phát hiện mình chảy mồ hôi lạnh khắp cả người, phía sau lưng cứ ẩm ướt dinh dính, vô cùng khó chịu.
Một nhà bốn người ba người đều đã ngã xuống, nhưng cô không thể ngã.
Vương Trung Nghị nhìn Lạc Di sắc mặt lạnh lùng thì lòng cảm thấy khó chịu không nói ra được.
"Lạc Di, cháu cũng nghỉ ngơi một chút đi, còn lại bọn chú sẽ quan sát cho."
"Đúng vậy, Lạc Di, có thầy ở ngay đây." Lão Mạc cũng đau lòng không thôi, hai vợ chồng Lạc Quốc Vinh có món nào ngon đều nhớ đưa một phần cho nhà ông ấy, tới tới lui lui đã sớm kết thành mối quan hệ tình cảm sâu đậm.
Vợ ông ấy và Ngô Tiểu Thanh tình như mẹ con, quan hệ khá tốt.
Họ cũng thường gặp đứa nhỏ Lạc Nhiên này, vừa ngoan ngoãn lại vừa hiểu chuyện, vẫn luôn gọi ông ấy một tiếng ông Mạc, lòng người cũng là một đoạn thịt, sao ông ấy lại có thể không đau lòng cho được?
Nhưng cả ông ấy còn đau lòng đến thế, đừng nói chi là Lạc Di.
Đứa nhỏ Lạc Di này trọng tình nhất, người nhà chính là vảy ngược của cô.
Lạc Di lau mặt một cái: "Em đi xem Tiểu Nhiên chút trước ạ."
Cô không yên lòng.
Hai mắt Lạc Nhiên đóng chặt, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, toàn thân trần truồng, bao trong lớp vải màu trắng, trông như một xác sống.
Lạc Di nhắm mắt lại, hốc mắt nóng hôi hổi, đứa em trai nhảy nhót tưng bừng của cô.
"Người điên kia đâu ạ?"
Cả người cô tản đầy áp suất thấp, mặt không đổi sắc vô cùng dọa người.
Nhiếp Khôn Minh nhìn cô bằng ánh mắt thật sâu: "Đang lẩn trốn, bọn bác cũng đang tìm, tin rằng rất nhanh sẽ tìm được người đó đưa ra công lý."
Người điên g.i.ế.c người không phạm pháp sao? Đừng có đùa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-775.html.]
Mặt Lạc Di trầm như nước, giọng lành lạnh: "Khi nào bắt được người, cháu muốn gặp tên đó một lần."
"Được."
Lạc Di nhìn về phía một chiếc giường khác, là Đình Đình, tóc cô bé đã bị cạo hết, đầu quấn băng gạc trắng, có chút m.á.u mơ hồ chảy ra, nhìn mà giật mình.
Có thể thấy cảnh tượng lúc đó hung hiểm đến mức nào.
Cô vừa nghĩ đến đã cảm thấy cực hoảng sợ: "Bác Nhiếp, bác nói xem, đây có phải chuyện ngoài ý muốn không ạ?"
Nhiếp Khôn Minh im lặng không nói, lão Mạc choáng váng: "Gì, chẳng lẽ không phải sao?"
Lạc Di híp mắt lại, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển: "Có vẻ như hung thủ có ý định tấn công vào tay phải của Lạc Nhiên, còn hai ngày nữa là đến kỳ thi đại học rồi."
Lão Mạc cực kỳ kinh ngạc, quả thật không thể tin vào tai của mình: "Sao có thể thế được? Tiểu Nhiên không có kẻ thù, ai sẽ ác như vậy, cắt đứt tương lai của nó?"
Lạc Di lạnh lùng nói: "Em thì có."
Lão Mạc không thể tiếp thu lời giải thích này, ông ấy bất giác lắc đầu: "Lạc Di, em nghĩ nhiều rồi, bình thường em vẫn luôn ở trong sở nghiên cứu, không đi đâu, cũng không có gút mắc lợi ích gì với ai, em nào có kẻ thù sinh tử chứ?"
Đó giờ Lạc Di chưa bao giờ chủ động gây chuyện, dù có bị bứt lông, cô cũng chỉ mắng vài câu.
Thật ra cô hành động rất có chừng mực.
"Nhưng trực giác nói em biết rằng, việc này không hề đơn giản như vậy."
Lão Mạc cười khanh khách, thứ trực giác này không nói rõ được cũng không tả rõ được, nhưng quả thật là có.
Nhiếp Khôn Minh liếc mắt nhìn Lạc Nhiên trên giường bệnh, trong mắt hiện lên vẻ nghiêm túc: "Yên tâm đi, bác sẽ tra đến tận gốc, tuyệt sẽ không bỏ qua bất kỳ mầm họa nào."
Nếu người này nhắm vào Lạc Di mà tới, vậy nhất thiết phải moi ra, chặt đứt tai họa về sau.
Lạc Di không đi đâu cả, cô vẫn luôn ở trong bệnh viện canh giữ, cũng không ăn cơm không uống nước, khiến mấy người lão Mạc lo lắng không thôi.
Càng thế họ càng hận cái tên bệnh thần kinh kia đến nghiến răng nghiến lợi, mụ mẹ nó, hành hung ngay đầu đường, cầm đao dưa hấu c.h.é.m người, sao không tự c.h.é.m c.h.ế.t bản thân luôn đi.