Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 773
Cập nhật lúc: 2025-03-25 05:58:58
Lượt xem: 14
Việc chế tạo một chiếc máy tính không hề đơn giản, phải mất rất nhiều thời gian, đợi khi đưa vào dây chuyền sản xuất, vậy sẽ bớt lo.
Nhiếp Khôn Minh không ngốc, ngược lại rất thông minh: "Vậy thì phải đợi đến không biết khi nào à? Cứ quyết thế nhé."
Đợi đến khi tin tức chính thức được công bố, cũng không biết có bao nhiêu người muốn tham gia vào đội ngũ tranh giành, đến lúc đó không biết liệu tôi có thể lấy được lô hàng đầu tiên được đưa vào sản xuất chính thức hay không.
Người có chức vụ cao hơn ông ấy, vẫn khá nhiều đấy.
Bây giờ không hành động trước, sau này sẽ không còn cơ hội nữa.
"Hôm nay mời mọi người món vịt quay."
Cấp dưới đều nhìn sang Lạc Di, nghe lời chỉ dẫn của cô, ông Mạc hiểu rõ, thầm vui mừng trong lòng.
Lạc Di khẽ gật đầu: "Vậy... mỗi người hai chiếc, không thêm cũng không có, khi ra nước ngoài tôi sẽ cố gắng làm cho kịp. Được rồi, vịt quay phải mỗi người một con."
Đã đến lúc nên ăn mừng một bữa thịnh soạn.
Mọi người đều nhảy lên vui sướng, hội trường tràn ngập niềm hân hoan.
Mặc dù Nhiếp Khôn Minh và ông Mạc tiên sinh có chút thất vọng, nhưng lại nghĩ, những người khác phải đợi mấy tháng, bọn họ rất nhanh có thể đến tay rồi, rất mãn nguyện.
Đúng vào lúc này, chị Kiều lao vào, vẻ mặt vô cùng lo lắng: “Viện trưởng, nhà em xảy ra chuyện rồi, bảo em lập tức về ngay."
Sắc mặt Lạc Di biến sắc, cô nhanh chóng lao ra ngoài, vội vàng đến độ suýt lao vào lan can.
Khiến mọi người vô cùng sợ hãi, ông Mạc lại càng lo lắng hơn liền hét lên: "Lạc Di đừng vội, chạy chậm thôi, đừng để ngã."
Lạc Di gấp gáp chạy ào vào bệnh viện, thấy cha mẹ sắp khóc đến hỏng mất thì gương mặt lập tức trắng bệch.
"Cha mẹ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-773.html.]
"Tiểu Di." Ngô Tiểu Thanh ôm chặt lấy con gái, nước mắt rơi như mưa: "Tiểu Nhiên nó…"
Bà khóc đến cả người phát run, cả lời cũng nói không rõ ràng.
Hai tay Lạc Quốc Vinh ôm lấy đầu, ngồm chồm hổm trên mặt đất, mặt dại ra, hai mắt đỏ ngầu tơ máu, cận kề biên giới chuẩn bị sụp đổ, miệng rầm rì gọi tên con trai.
Lạc Di ngẩng đầu nhìn cửa phòng giải phẫu, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy: "Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra ạ?"
"Trên đường tan học Tiểu Nhiên bị một tên điên c.h.é.m bị thương, m.á.u me be bét khắp người…" Ngô Tiểu Thanh ôm Lạc Di thật chặt, như một người c.h.ế.t chìm đang ôm lấy tấm ván gỗ nổi cuối cùng: "Sao lại có thể như vậy? Tiểu Nhiên là đứa nhỏ tốt biết bao chứ, từ nhỏ thằng bé đã rất ngoan rồi…"
Đầu Lạc Di ong ong, cơ thể thoáng lay động.
Nhiếp Khôn Minh xông tới, vừa lúc thấy một màn như vậy thì giật mình: "Lạc Di."
Lạc Di hít sâu một hơi, cố gắng trấn định bản thân, trấn định, nhất định cô sẽ cứu được Tiểu Nhiên.
"Bác giúp cháu tìm bác sĩ giỏi nhất nhé, cháu mong Tiểu Nhiên an toàn."
Nhiếp Khôn Minh lập tức nắm được tình hình, cực kỳ lo lắng, Lạc Nhiên là một đứa nhỏ vô cùng hiểu chuyện và ngoan ngoãn, rất thân thiết với Lạc Di.
Nếu Lạc Nhiên gặp phải chuyện gì, ông ấy thật không dám tưởng tượng…
"Cháu yên tâm, bác đã liên hệ với các chuyên gia y khoa hàng đầu cả nước rồi, bọn họ đang trên đường chạy tới."
Ông ấy tìm bác sĩ, dò hỏi thương tích của Lạc Nhiên, bác sĩ cau mày: "Hai người bị đao dưa hấu c.h.é.m mấy phát…"
Lạc Di chợt ngẩng đầu: "Hai người ạ?"
"Người kia là đứa nhỏ Đình Đình ấy, hai đứa nó kết bạn cùng nhau về nhà, ai ngờ ban ngày ban mặt lại xảy ra chuyện kinh khủng như vậy…" Ngô Tiểu Thanh vừa nghĩ đến bộ dáng m.á.u me đầy người của con trai thì khó tránh khỏi nước mắt rơi đầy mặt, khóc không thành tiếng.
Lạc Di siết tay thật chặt: "Bác sĩ, xin bác nhất định phải chữa trị cho bọn chúng, bọn chúng vẫn còn là đứa nhỏ."
Đứa nhỏ mềm mại nũng nịu kia, đứa nhỏ giỏi nhất gọi cô từng tiếng chị ơi kia, chính là em trai ruột của cô.