Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 760
Cập nhật lúc: 2025-03-25 05:58:32
Lượt xem: 16
Lạc Quốc Vinh có chút áy náy, đưa cho con trai một miếng đùi gà rán: “Cha mẹ cố gắng dành nhiều thời gian nhất ở bên các con.”
Ông ấy đổi tay, đặt tôm Long Tỉnh trước mặt Lạc Di: “Cho Tiểu Di nhà ta ăn.”
Khóe miệng Lạc Nhiên giật giật, cậu cũng thích ăn mà?
Ngô Tiểu Thanh nhặt xương của món cá sốt cà ra rồi đưa cho Lạc Di: “Tiểu Di, ngày mốt con có rảnh không? Mốt có buổi mua bán đất, mẹ muốn con đi cùng một chuyến, đây là lần đầu mẹ tham gia, hơi căng thẳng chút.”
Lạc Quốc Vinh lập tức nói: “Tôi đi cùng bà.”
Ngô Tiểu Thanh có chút chán ghét: “Ông không thông mình bằng Tiểu Di, không có nhiều ý kiến như Tiểu Di.”
Lạc Quốc Vinh: ...Đây là vợ tôi à?
Lần đầu tiên tổ chức đấu giá đất, ban tổ chức đã gửi rất nhiều giấy mời nhưng đều chưa chắc chắn.
Không biết liệu có bán thành công hay không.
Nhân viên từ sáng sớm đã bắt đầu làm việc, giám đốc Lý toàn quyền phụ trách nhìn thoáng qua trợ lý hỏi: “Lão Chu, những doanh nhân Đài Loan và Hồng Kông đó chắc chắn sẽ đến sao?”
Sự phát triển của Thâm Thành phía Nam đang diễn ra mạnh mẽ, thay đổi theo từng ngày, nhưng sự phát triển của Kinh Thành và Hải Thành rõ ràng là không nhanh như vậy.
Phần lớn vốn nước ngoài chảy vào Thâm Thành, điều này thật đáng ngưỡng mộ.
Lão Chu đã chuẩn bị rất lâu cho việc này: “Tôi đã xác nhận cả rồi, sẽ tới.”
“Hy vọng mọi thứ diễn ra suôn sẻ.”
Thời gian trôi qua, ngày càng có nhiều người bước vào, tất cả đều ăn mặc chỉnh tề và trông như những người thành đạt.
Khi vợ chồng Lạc Quốc Vinh bước vào, tỷ lệ người đến đã là 80%, trong phòng ồn ào hỗn loạn.
Họ đều mặc trang phục trang trọng, trông rất năng động và tràn đầy năng lượng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-760.html.]
Lạc Di đi theo sau cha mẹ, cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản có nơ đen, tay áo xắn lên đến khuỷu tay, mặc một chiếc váy xoan màu đen vừa ngọt ngào vừa tinh tế, mái tóc dài hơi xoăn xõa trên vai và vén ra sau tai, chiếc kẹp tóc ngọc trai trông rất đẹp và linh động.
Vừa bước vào, cô đã thu hút vô số ánh nhìn, thực sự rất xinh đẹp.
Các nhân viên đã hướng dẫn họ đến vị trí gần cuối, nhưng vợ chồng Lạc Quốc Vinh lại thở phào.
Bọn họ không muốn quá áp lực.
Nhân viên giao tờ rơi đấu giá trong đó ghi chi tiết từng lô đất.
Ngô Tiểu Thanh cầm lấy xem mấy lần rồi đưa cho con gái, Lạc Di xem lướt qua, có đủ loại đất, có lẽ còn chưa chuẩn hóa.
Có những nhà máy cũ ở trung tâm thành phố được bán kèm theo đất, cũng có những lô đất nông nghiệp ở ngoại ô xa xôi.
Cô so sánh, trong lòng có một ý kiến
hay, lúc này chưa kể ở đường vành đai thứ ba có rất nhiều bãi đất hoang, ở đường vành đai thứ hai cũng có những bãi đất trồng rau rộng lớn.
Cô lấy trong túi ra một tấm bản đồ và đánh dấu bằng bút đỏ.
“Cha mẹ, chúng ta cùng xem bản đồ phân bố của Kinh Thành, đây là phía đông khu vực, toàn là ruộng rau. Ngoài đường vành đai thứ hai phía Bắc có rất nhiều nghĩa trang và nhà máy, phía Nam đều là đất hoang, khu Bồ Hoàng Du Nam Thành đều là đất hoang...”
Cô nói rất nhiều, chỉ cần nhìn vào bức ảnh này là có thể hiểu được.
Lạc Quốc Vinh ngơ ngác: “Con lấy ở đâu ra vậy?”
Lạc Di cười nói: “Con tìm người điều tra đơn giản, tình hình của cả thành phố này đều nắm trong lòng rồi, đây là bài học cơ bản.”
Phải nghiên cứu kỹ trước khi mua đất, đây là sự khắt khe của các nhà nghiên cứu khoa học.
Lạc Quốc Vinh và Ngô Tiểu Thanh: ...Tại sao họ không biết?
Lạc Di lại cầm cuốn đấu giá lên, dùng bút đỏ đánh dấu ba mảnh đất: “Cho nên, con đi đến kết luận, cả ba mảnh đất đều có thể xem xét, tiền thì không cần lo, con có.”
Lợi nhuận từ những dự án đó vượt quá sức tưởng tượng của cô, một khi thành công có thể giúp khoản tiền tiết kiệm của cô đạt đến con số khổng lồ.
Cô lại không thường hay tiêu tiền, cũng không có thời gian đi mua sắm.