Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 74
Cập nhật lúc: 2025-03-13 19:35:20
Lượt xem: 49
Lúc này hai giáo viên còn lại đều đang đi dạy học, trong văn phòng chỉ có hai người hiệu trưởng và Lạc Di.
Lạc Di đứng thẳng người lên, vẻ mặt nghiêm túc: “Hiệu trưởng, em không nghĩ là sẽ xin lỗi, em không làm sai.”
“Em…” Vẻ mặt hiệu trưởng Ngô có chút sững sờ, dường như thấy được thiếu nữ tươi sáng năm xưa: “Ôi, em rất giống mẹ em, mạnh mẽ như nhau.”
Ông ấy lâm vào trong hồi ức, da đầu Lạc Di tê dại một hồi: “Hiệu trưởng, xin đừng hơi tí là nhắc đến mẹ em, sẽ bị người ta hiểu lầm, không phải là cô giáo Vương vì yêu sinh hận, chuyển lên người em đấy chứ?”
Cô cũng không phải là kiểu ngây thơ, hơi động não một chút cũng có thể tưởng tượng ra một đoạn ân oán tình thù đặc sắc rồi.
Nam nữ si tình trên thế gian, không có gì hơn những thứ này.
“Các thầy xử lý yêu hận tình thù đời trước cho tốt, làm người lớn chín chắn chút đi, đừng suốt ngày làm liên lụy đến thế hệ sau vô tội.” Miệng nhỏ của cô nhếch lên, có chút ngứa mắt.
Mẹ cô đã xử lý rất tốt, không hề đề cập đến chuyện cũ, yên tâm làm vợ hiền mẹ tốt, chăm sóc cho gia đình nhỏ của mình rất tốt, khi đối diện với mấy người này thì vẻ mặt rất tự nhiên, ứng đối thong dong.
So sánh thì Vương Hải Yến mất khống chế dữ dội, chẳng qua là bà ta có vẻ không được thông minh lắm.
Mỗi lần hiệu trưởng Ngô thấy cô thì đều bị sự thông minh và hiểu chuyện của mình làm kinh ngạc: “Sao mà cái gì em cũng dám nói thể?”
Lạc Di nghiêm trang nói: “Em là đứa trẻ ngoan ngoãn thật thà.”
Hiệu trưởng Ngô: “…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-74.html.]
Thấy ông ấy kinh ngạc, Lạc Di nhìn sắc trời bên ngoài một chút rồi nói:
“Hiệu trưởng, không có chuyện gì nữa thì em về đây, em còn muốn kiểm tra một chút xem trình độ ngữ văn của cô giáo Vương có tiến bộ hay không nữa.”
Có qua có lại mới thú vị chứ, lấy trình độ gà mờ của Vương Hải Yến đã nhiều lần bị cô kiểm tra ngược lại, khăng khăng không chịu nhận thua.
Hiệu trưởng Ngô cảm thấy nhức cái đầu, đứa nhỏ quá thông minh không dễ dạy.
Lúc này ông ấy mới nhớ đến chuyện chính: “Ở trên có thông báo, muốn tổ chức một cuộc thi tính nhẩm dành cho học sinh tiểu học, em có hứng thú tham gia không?”
“Không hứng thú….” Lạc Di không muốn thi đấu với nhóm học sinh tiểu học, thắng cũng không vẻ vang gì, vừa định từ chối thì lại động lòng: “À, có giải thưởng gì ạ?”
“Giải nhất được thưởng một đôi giày thể thao…” Hiệu trưởng Ngô còn chưa nói hết thì hai mắt Lạc Di đã sáng lên, giày thể thao bây giờ có thể được coi là giày hàng hiệu mấy nghìn tệ ở tương lai, vô cùng quý giá.
Cô tỏ ra đàng hoàng chín chắn tỏ thái độ: “Em tham gia, giành lấy vinh dự này cho nhà trường là trách nhiệm của mỗi một học sinh.”
Đứng trước cái nghèo thì liêm sỉ coi là gì chứ? Có thể ném đi bất cứ lúc nào.
Khóe miệng hiệu trưởng Ngô giật giật, nhóc con này, rõ ràng là thèm khát giày thể thao của người ta.
Lúc Lạc Di trở về phòng học thì đã tan học rồi, các bạn học đang bắt đầu ăn cơm trưa, mọi người đều mang cơm đến ăn, đủ loại đồ ăn, cái gì cũng có.
Lạc Nhiên đã ngồi vào chỗ của cô, vừa lấy ra hai cái hộp cơm bằng nhôm thì đã hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Oa ~ thế mà nhà Lạc Di còn có hộp cơm! Còn hai cái luôn!
Trước đây chỉ gặm khoai lang chống đói, hôm nay đã được ăn cơm gạo tinh và trứng gà, ghen tỵ quá.