Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 737

Cập nhật lúc: 2025-03-24 19:58:07
Lượt xem: 15

Đàn ông ở hiện trường đều hít hà một hơi, không khỏi lui về sau mấy bước, giơ tay che chắn trước người, má ơi, thật đáng sợ.

Trông xinh như thế mà tính tình lại đanh đá quá.

Lạc Di hơi cau mày, tỏ vẻ khó hiểu: "Haiz, tôi chỉ mới chạm nhẹ vào một cái, sao lại kêu thảm dữ thế? Giả vờ đúng không, anh đúng là gian xảo, không thành thật, thêm nữa nhé."

Đệt, trong ngoài không đồng nhất, rõ ràng đánh mạnh như thế mà còn nói là chỉ chạm nhẹ vào? Còn bày vẻ mặt vô tội nữa chứ!

Cô là ma quỷ à? Trong đầu mọi người không hẹn mà cùng hiện lên suy nghĩ như thế này, không nên chọc vào cô! Nhất định không được chọc cô!

Trần A Ngưu sợ hãi, lần đầu tiên nếm trải cảm giác tuyệt vọng người là d.a.o thớt, mình là thịt cá.

"Cứu mạng với."

Lạc Di vung gậy, một bàn tay to lớn vươn tới, giành lấy: "Làm gì đấy?"

Là một người đàn ông trung niên mày rậm mắt to, trông rất khí thế, có người trong đám người kêu một tiếng lãnh đạo Trịnh.

Lạc Di lập tức dụi mắt, rưng rưng chực khóc: "Vị lãnh đạo này, ngài phải phân xử cho cháu, anh ta dùng bàn tay tanh tưởi kia để sờ cháu, còn nhìn rất dâm... Cháu sợ lắm nên nhặt một cây gậy lên để làm bộ thôi, vậy mà anh ta lại ngã ra đất giả chết."

Lãnh đạo sững người, chẳng lẽ là ông ấy hiểu lầm?

Ông ấy nhìn về phía mọi người: "Có phải là thế không?"

Lạc Quốc Vinh gật đầu không chút do dự: "Đúng là như vậy, con bé này mảnh mai yếu ớt, chịu nhiều ấm ức lắm, haiz."

Vành mắt đứa nhỏ ửng đỏ, nhẹ nhàng ôm Lạc Di: "Lãnh đạo, con bé nhà tôi là con gái mà, sao nó có thể bắt nạt một người đàn ông trưởng thành được? Không tin thì ngài hỏi người khác thử xem."

Lạc Di lạnh lùng nhìn quần chúng đang vây xem, giơ cuốn sổ lên, có muốn vào sổ đen không?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-737.html.]

Quần chúng vây xem đều bị cô dọa sợ, lắc đầu nguầy nguậy, không muốn bị kẻ ma quỷ này theo dõi một chủ nào!

"Cô bé này nói đúng đó, con bé là người bị hại."

"Gã đàn ông thối tha này đang giả c.h.ế.t đó, đúng là mặt dày mày dạn, vô liêm sỉ."

"Thời buổi này loại người nào cũng có, phải quản lý chặt chẽ loại ăn vạ này, bảo vệ cô gái yếu ớt đó."

Trần A Ngưu vô cùng tuyệt vọng, trợn mắt nói dối, người trong thành phố cũng chẳng tốt lành gì, tức quá!

Lãnh đạo Trịnh an ủi Lạc Di vài câu, Lạc Di mở to đôi mắt tròn xoe vô tội, tò mò hỏi.

"Thời buổi này kẻ phạm tội chạy đầy trên đường, chẳng lẽ không có ai quản lý sao? Tôi thấy, có phải nên phạt mạnh không? Nên chấn chỉnh lại môi trường rối loạn này nghiêm khắc vào, đã xây dựng tốt nền kinh tế, nhưng trật tự xã hội cũng không thể loạn được."

Lãnh đạo: "..." Nói nguyên không tràng? Không phải ông ấy nghe nhầm rồi chứ?

Dùng vẻ mặt ngây thơ nhất để nói những lời tàn nhẫn nhất, sự tương phản này quá lớn, cô có biết mình đang nói gì hay không? Chắc là không biết rồi.

"Đây là con cái nhà ai thế?"

Lạc Quốc Vinh tỏ vẻ đắc chí: "Nhà tôi đấy."

"Nhà tôi nữa." Nhiếp Khôn Minh đứng dậy, vì nhà họ Nhiếp nên cô mới gây ra phiền toái, tất nhiên nhà họ Nhiếp phải dốc hết sức để bảo vệ cô rồi.

Lạc Quốc Vinh tức giận trừng mắt liếc ông ấy một cái, muốn cướp con gái của ông sao??

Nhiếp Khôn Minh thản nhiên nói: “Lạc Di gọi tôi là bác cả, vậy cũng là con cháu nhà tôi, bộ trưởng Trịnh, chuyện nhà tôi để tôi xử lý đi.”

“Đương nhiên.” Cấp bậc bộ trưởng Trịnh cao hơn ông ấy nửa cấp, nhưng chuyện nhà người khác cũng không tới phiên ông ấy vung tay múa chân.

Ông ấy sẽ làm nhân chứng.

Trần Đại Nha đột nhiên xông về phía Nhiếp Khôn Minh, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng: “Ông ngoại, cầu xin ông, trả mẹ lại cho chúng cháu, cháu và cha không thể không có mẹ, cháu muốn mẹ nấu cơm cho cháu, may quần áo cho cháu, cháu không muốn bị người ta mắng là đứa trẻ không có mẹ nữa, bọn họ đều khi dễ cháu.”

Loading...