Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 732
Cập nhật lúc: 2025-03-24 19:57:56
Lượt xem: 6
Cả người Nhiếp Khánh Ninh cứng ngắc, bài xích đứa con gái này từ tận đáy lòng.
Con bé này là do chị ta bị bắt ép để sinh, còn vì là con gái nên phải chịu Trần A Ngưu trọng nam khinh nữ đánh bầm dập hết cả người.
Trong người con bé này chảy dòng m.á.u của Trần A Ngưu nên chị ta ghét cay ghét đắng.
Bà cụ thấy vậy thì nước mắt lưng tròng, không khỏi lớn tiếng chỉ trích: "Bé hai nhà họ Nhiếp, cháu nhẫn tâm quá rồi đó, sao có thể bỏ chồng bỏ con như thế được? Đúng là tạo nghiệp mà."
Đồng nghiệp ngày xưa không ưa Nhiếp Khánh Ninh châm chọc mỉa mai: "Nhiếp Khánh Ninh, không ngờ cô gả chồng sinh con rồi đấy, vậy sao còn giả mạo thành phụ nữ chưa lập gia đình? Cô làm vậy là lừa hôn đấy."
Thấy công chúa nhà họ Nhiếp ngày xưa ngã xuống bùn, sao lại sướng thế cơ chứ.
Ha ha ha, không ngờ lại gả cho một gã nông dân bẩn thỉu nghèo hèn như thế.
Một người phụ nữ khác thì tỏ vẻ may mắn: "May mà chú út của tôi không thành đôi với cô, nếu không thì làm mất mặt nhà bà ngoại rồi."
Một người phụ nữ trung niên khác thì tỏ vẻ chính nghĩa khuyên răn: "Nhiếp Khánh Ninh, nếu đã tìm tới đây rồi thì mau nhận đi."
Vẻ mặt người nhà họ Nhiếp khó coi, nhưng ai cũng cần thể diện nên cố nén sự tức giận.
Nhiếp Khôn Minh rất muốn đánh c.h.ế.t Trần A Ngưu, chính gã đàn ông này đã hủy hoại cuộc đời con gái ông ấy.
Tính tình ông ấy nóng nảy, gân xanh trên trán giật giật.
Sắc mặt bà Nhiếp khó coi vô cùng, cố gắng rặn ra một nụ cười: "Đừng cãi nhau nữa, người đồng hương này, chúng ta vào nhà rồi nói nhé."
Nếu thật sự không được thì dùng tiền đuổi đi.
Ai ngờ Trần A Ngưu lại nhất quyết không chịu vào: "Không không, tôi sợ mấy người diệt khẩu, đứng đây nói đi, Nhiếp Khánh Ninh, em nói một câu xem, rốt cuộc có nhận anh hay không? Có nhận đứa bé này hay không?"
Con bé khóc to: "Mẹ ơi, về nhà với con và cha đi, con muốn có mẹ, con không thể không có mẹ được."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-732.html.]
Nhiếp Khánh Ninh chỉ cảm thấy mây đen dày đặc bủa vây mình, đè nén tới mức chị ta không thở nổi.
Trước mặt chị ta biến thành màu đen, cả người lảo đảo sắp ngã, bà Nhiếp sợ hãi: "Khánh Ninh."
Nhiếp Khánh Vân chạy tới đỡ chị gái, hết ấn huyệt nhân trung lại tới thoa dầu cù là, Nhiếp Khánh Quốc ở bên cạnh sốt ruột dậm chân, siết chặt nắm tay như muốn đánh người.
Bà cụ giận tím mặt: "Nhà họ Nhiếp chê nghèo yêu giàu đây mà, vậy mà còn làm quan nữa chứ, sao không biết làm gương tốt thế hả?"
Những người vây xem khác cũng sôi nổi phụ họa: "Đúng vậy, nhà họ Nhiếp ác quá, tôi không tin bọn họ không biết gì hết về chuyện này."
"Sao lại thế chứ? Không ngờ nhà họ Nhiếp lại là người như thế, xem như tôi đã biết bộ mặt thật của họ rồi."
"Sao người như vậy lại có địa vị cao được chứ? Xứng không?"
Nhiếp Khôn Minh nghe thấy rõ ràng, sắc mặt xanh mét, nhưng vì là người trong cuộc nên cho dù ông ấy làm gì cũng đều là sai.
Nói chuyện dễ nghe thì bị xem là giả tạo.
Nói chuyện khó nghe lại bị xem là ỷ thế h.i.ế.p người, vô nhân tính.
Ông ấy hít sâu một hơi: "Trần A Ngưu, cậu nói cậu và con gái tôi là vợ chồng, vậy thì lấy giấy chứng nhận kết hôn ra cho tôi xem."
Trần A Ngưu sửng sốt, lập tức nói như đúng lý hợp tình: "Ở dưới quê bọn tôi không lấy giấy chứng nhận kết hôn, đãi tiệc xong là tính đã kết hôn rồi, ai cũng thế cả."
Nhiếp Khôn Minh vô cùng hối hận, lúc trước không nên mềm lòng, nể tình đứa bé mà để lại tai họa ngầm này.
Sai một li đi một dặm.
"Vậy thì tôi chỉ có thể nói thế này, như thế không thể tình là vợ chồng được..."
Về mặt công tác, ông ấy mạnh mẽ quyết đoán, nhưng về mặt xử lý chuyện gia đình thì lại không đủ quyết đoán, kiêng dè rất nhiều chuyện.
Không đợi ông ấy nói xong, Trần A Ngưu đã lớn tiếng ồn ào: "Ngủ mấy trăm lần, con cũng sinh rồi, sao còn chưa được tính là vợ chồng chứ?"
.