Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 714

Cập nhật lúc: 2025-03-24 19:56:44
Lượt xem: 12

Lạc Di đứng ở một bên ghi chép lại, vẻ mặt cực kỳ chuyên chú, nhóm bạn học đều thò đầu vào vây xem, trong mắt tràn đầy sự tìm tòi học hỏi.

Tất cả những người đang ở phía đối diện nhìn cảnh này đến ngây người, đám học sinh ưu tú này có bệnh phải không?

Sau khi Trịnh Nham tháo xong, lại bắt đầu lắp ráp bộ đàm vào như cũ, rất là hoàn chỉnh, không có vấn đề gì.

Lạc Di khẽ gật đầu, khen anh ta một câu: “Không tệ.”

Trịnh Nham ngay lập tức vui mừng nhướng mày, dáng vẻ hớn hở giống như vừa được ăn nhân sâm, anh ta được cô khen ngợi đấy nhé.

“Lão đại, còn cần tôi làm gì nữa không?”

Lạc Di tiện tay ném bản thảo cho anh ta: “Sao chép bản thảo này của tôi ra thêm một bản nữa.”

“Được.” Trịnh Nham cầm bản thảo lên nhìn, mắt trợn tròn.

“A a a, đây là dự án mới phải không? Vừa rồi cô đang nghiên cứu cái này à? Tôi sẽ là người đầu tiên đăng ký tham gia, lão đại, tôi nguyện vì cô dâng lên tất cả lòng trung thành của tôi.”

Lão đại của bọn họ thật sự là một thiên tài! Nghiên cứu được rất nhiều thứ chỉ trong một thời gian ngắn.

Lạc Di đưa bút cho anh ta, khuôn mặt hiện lên một chút mệt mỏi nhàn nhạt: “Sai rồi, là vì quốc gia dâng lên tất cả lòng trung thành cùng bầu nhiệt huyết của chúng ta, đem tình yêu trong sáng nhất hiến dâng lên cho Trung Quốc.”

Cô ấy không muốn sự sùng bái này chỉ dành riêng cho cô ấy .

“Vâng.” Trong mắt của Trịnh Nham tất cả đều là sự kính trọng, tài hoa, phẩm hạnh của cô đều khiến cho người khác phải kính nể.

Lưu Nhất Hách nhìn thiếu nữ xinh đẹp thật sâu, trong lòng dâng lên một cỗ nhiệt huyết, hốc mắt hơi nóng lên.

Tình yêu trong sáng nhất dành để hiến dâng cho Trung Quốc.

Xả thân để cống hiến cho sự nghiệp của đất nước sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-714.html.]

Anh ta cũng đã từng nhiệt huyết như vậy, một lòng muốn học tập để có thể trở thành người có ích, có thể cống hiến sức lực của mình cho quốc gia, nhưng... vì sao về sau lại thay đổi như vậy?

Anh ta chọn con đường trở thành một doanh nhân, theo đuổi danh tiếng và tiền bạc.

“Lạc Di.”

Lạc Di ngẩng đầu nhìn: “Anh còn ở đây à.”

“Tôi…” Khóe miệng của Lưu Nhất Hách giật giật, anh ta không có cảm giác tồn tại đến như vậy à?

Anh ta còn muốn cùng cô trao đổi một chút, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, nhưng khi nhìn vào đôi mắt trong suốt của cô, lời muốn nói giống như bị kẹt lại ở trong cổ họng, làm thế nào cũng không thể nói nên lời.

Cảnh sát đi tới: “Việc này mọi người định xử lý như thế nào? Muốn giải quyết riêng? Hay là giải quyết theo quy định?”

Tất cả mọi người đều trông mong nhìn về phía của Vương Trung Nghị, thân phận của ông ta là cao nhất ở đây.

Kết quả là, Vương Trung Nghị lại nhìn về phía của Lạc Di: “Lạc Di à, Chuyện này để cháu quyết định đi.” Cô ấy mới là người có cấp bậc cao nhất ở đây.

Mọi người hít vào một hơi thật sâu, không phải chứ?

Tại sao một hai người đều kính trọng con nhóc này như vậy? Nhìn tuổi của cô còn là người nhỏ nhất ở đây nha.

Lạc Di hơi trầm ngâm: “Có thể giải quyết riêng, nhưng tôi có một điều kiện, mấy người phải xin lỗi chúng tôi, sau đó bồi thường toàn bộ tiền thuốc men sau khi khám cho chúng tôi.”

Cô định kiểm tra sức khỏe cho đám người cấp dưới của mình, vậy nên để cho Lưu Nhất Hách đến trả tiền đi.

“Được.” Lưu Nhất Hách rất sảng khoái, chuyện mà có thể dùng tiền để giải quyết thì cũng không phải là chuyện lớn.

Lạc Di mỉm cười: “Vậy tôi sẽ khoan dung tha thứ cho mấy người lần này, sau này đừng có hung tàn như vậy nữa.”

Có một nam thanh niên nhịn không được châm chọc: “Rốt cuộc là ai mới là người hung tàn? Sao lại thích nói bừa như vậy chứ?”

Lạc Di nhẹ nhàng liếc nhìn anh ta một cái: “Đồng chí cảnh sát này, chúng tôi là những người văn minh biết nói đạo lý, là những học sinh ưu tú đứng đầu của đất nước, còn bọn họ mới là những người động một chút đã giơ nắm đ.ấ.m lên để đánh nhau, là đám thanh niên lêu lổng không học vấn không nghề nghiệp, có đúng hay không?”

Loading...