Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 713
Cập nhật lúc: 2025-03-24 19:56:42
Lượt xem: 21
Tuy rằng ông ta đối với Vương Ngữ Thần không có bao nhiêu tình cảm, nhưng người đàn ông này đã theo đuổi Vương Ngữ Thần sau đó lại nhẫn tâm vứt bỏ con bé, ông ta thật sự không muốn gặp người này.
Thậm chí còn có chút giận chó đánh mèo, đúng là một tên công tử bột.
Lưu Nhất Hách cũng biết rõ những chuyện hỗn loạn của nhà họ Vương, càng biết ông ba Vương đối với anh ta không có thiện cảm gì.
“Chú ba Vương, trước tiên chú cứ để cho cháu cùng với Lạc Di trò chuyện vài câu, sau đó mới quyết định sẽ xử lý việc này như thế nào được không?”
Đầu óc của anh ta vẫn còn rất là linh hoạt, đã có thể nhìn ra vấn đề chủ chốt nằm ở chỗ Lạc Di.
Vương Trung Nghị sắc mặt lạnh nhạt “Chờ đi.”
Chờ rồi lại chờ, không biết đã qua thời gian bao lâu, cuối cùng thì Lạc Di cũng đã ghi chép xong linh cảm của mình, nhẹ nhàng thở ra một hơi thật dài.
Cô xoa xoa hai bả vai cứng ngắc, giãy giụa đứng lên, do ngồi quá lâu nên hai chân của cô đều đã trở nên tê dại, thiếu chút nữa là ngã sấp xuống, may mắn có A Vũ kịp thời đỡ lấy cô.
Cô vừa ngẩng đầu lên nhìn, mẹ nó, sao lại có nhiều người nhìn chằm chằm vào cô như vậy chứ? Thật là đáng sợ.
Cô chậm rãi đi tới, vẻ mặt lạnh nhạt, nhóm người cấp dưới nhìn thấy cô đứng dậy lập tức đến gần, vây quanh ở bên cạnh cô, bày ra dáng vẻ bảo vệ.
Nhóm thanh niên lêu lổng ngơ ngác nhìn đám học sinh ưu tú vừa rồi còn đang trừng mắt dựng thẳng lông mày với bọn họ, từng người từng người lúc này đều đang ngoan ngoãn vây quanh bên người của Lạc Di.
Lạc Di, người này rốt cuộc có ma lực gì vậy?
Lạc Di nhìn đám cấp dưới của mình: “Đều không sao cả chứ? Có chỗ nào không thoải mái thì cứ nói ra, chúng ta sẽ đi đến bệnh viện.”
Mọi người đều tỏ vẻ không sao cả, bọn họ vẫn còn rất tốt.
Lạc Di lúc này mới cảm thấy yên tâm, nhìn nhóm thanh niên lêu lổng đang đứng ở đối diện: “Sao bọn họ đều tụ tập hết ở chỗ đây vậy?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-713.html.]
Cô là người có cấp bậc cao, quản lý cả một nhóm người, lời nói rất có khí thế của một người bề trên.
Hoàng Lộ nhìn không nổi nữa: “Cô đừng có cả ngày chỉ biết làm bộ làm tịch, không mệt sao? Tôi còn thấy mệt thay cho cô đấy…”
Giả bộ cái gì chứ, làm bộ nhiệt tình yêu học tập, để cho tất cả mọi người đều phải chờ cô ta, đúng là kiêu ngạo phách lối mà.
Lạc Di cũng lười để ý đến cô ta, tầm mắt quét tới người cảnh sát, ánh mắt bỗng nhiên sáng lên: “Anh có bộ đàm không? Có thể cho tôi xem thử một chút có được hay không?”
Khí thế của cô quá mạnh, giọng điệu lại vô cùng đương nhiên khiến cho đồng chí cảnh sát không tự chủ được giao bộ đàm ra.
Lạc Di cầm lấy bộ đàm nghiên cứu trong giây lát, chức năng của nó quá đơn giản, âm thanh tiếng ồn lại rất lớn, trọng lượng của máy quá nặng, còn có rất nhiều chỗ bị thiếu hụt rất lớn.
Cô lấy dụng cụ ra chuẩn bị tháo gỡ bộ đàm, lúc này đồng chí cảnh sát mới kịp thời phản ứng lại: “Không được làm hỏng nó, cái này rất là đắt đấy.”
“Yên tâm đi, tôi sẽ bồi thường lại cho anh mười cái.” Lạc Di thưởng thức bộ đàm, hất cằm: “Đoàn trưởng Vương, chú tới xử lý chuyện này đi.”
Thân phận của bọn họ rất là xấu hổ, mặc dù tuổi của Lạc Di còn rất nhỏ, nhưng lại là cấp trên của Vương Trung Nghị, có gọi kiểu gì cũng cảm thấy không được thích hợp, còn không bằng gọi ông ấy là đoàn trưởng Vương đi.
“Được thôi.” Vương Trung Nghị lập tức kéo đồng chí cảnh sát sang một bên nói chuyện.
Lạc Di suy nghĩ: “Trịnh Nham.”
“Tôi đây.”
Lạc Di vẫy tay về phía của anh ta: “Anh tới đây tháo gỡ nó ra đi.”
Ánh mắt của Trịnh Nham sáng lên, dưới cái nhìn hâm mộ của của đám bạn học, bắt đầu tháo gỡ bộ đàm.
Sở trường của anh ta chính là tháo gỡ đồ vật, hai bàn tay cực kỳ linh hoạt.
.