Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 705

Cập nhật lúc: 2025-03-24 19:56:26
Lượt xem: 15

Lạc Di khẽ gật đầu: “Đến lúc đó chị cũng đưa theo con chị đi đi.”

"Được."

Lạc Di dụi dụi đôi mắt đang đau nhức: "Tiểu Ngọc nhà chị có phải nên chuyển trường không? Chất lượng giáo dục của trường học bên này tốt hơn, hơn nữa còn tiện đưa đón."

Chị Tiêu hưng phấn rót cho cô một chén trà hoa cúc kỷ tử, lấy ra thêm một túi bánh ngọt để cô lấp dạ dày: "Có được không?"

Viện Khoa học ở gần bên, giáo viên viên chức của trường trung học cũng ở quanh đó, xây dựng trường học là để phục vụ con cái bọn họ.

Những trường như vậy có đội ngũ giáo viên hùng hậu, coi trọng giáo dục nhưng rất khó vào.

Lạc Di nhấp một ngụm trà, đây hẳn là Cống cúc*, mùi vị không tệ.

(*) Cống cúc: tên đầy đủ là Hoàng Sơn cống cúc (黄山貢菊, tạm dịch là "cúc từ Hoàng Sơn"). Cúc trồng ở Hoàng Sơn được dược điển Trung Quốc xem là loại cây quý của dân tộc.

"Em đang tìm người để hỏi thăm đây."

Chị Tiêu mừng rỡ cảm ơn, một lần nữa cảm thấy mình đã theo đúng người.

Chỉ cần bạn làm việc chăm chỉ, mỗi một phần nỗ lực sẽ được nhìn nhận, sẽ không phụ bạc bạn.

"Đây là phúc lợi của nhân viên. Mọi đứa trẻ trong viện chúng ta đều có quyền theo học những ngôi trường đó." Lạc Di cắn một miếng bánh ngọt, tâm trí quay cuồng.

Trước kia các đơn vị tốt hơn thường bao trọn gói, nhỏ thì đưa đến nhà trẻ, khi các con lớn lên sẽ được bố trí công việc.

Sẽ không có chuyện như thế này xảy ra trong tương lai.

Lá phong ở Hương Sơn vô cùng tuyệt, phủ khắp bầu trời, lá phong đỏ rực như lửa, đẹp không sao tả xiết.

Những chiếc lá phong rơi trải dài trên mặt đất, khi bước nhẹ nhàng lên sẽ có cảm giác mềm mại, xào xạc làm lòng người vui vẻ.

Lạc Di mặc một chiếc áo len mỏng và quần jean, tóc búi cao, trông trắng trẻo mũm mĩm, hơi thở thanh xuân bức người.

Nhân viên trong viện sững sờ vài giây khi nhìn thấy cô, có chút không dám nhận.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-705.html.]

Lạc Di bình thường mặc áo khoác trắng rất có khí thế, mang theo khí chất nghiêm nghị của cấp trên, ép bọn họ gắt gao nên thường quên mất tuổi tác của Lạc Di.

Nhưng lúc này, nhìn cách ăn mặc giản dị của cô, lần đầu tiên ý thức được sếp của bọn họ chỉ mới mười chín tuổi.

Lạc Di nhướng mày: "Đờ người ra đó làm gì, giải tán đi, chia theo tổ đội của mình mà chơi, mỗi người sẽ nhận được một phần ăn uống."

Cô vừa mở miệng, bọn họ lập tức phục tùng theo thói quen.

Trịnh Nham tò mò mở túi ra, bên trong có hai chiếc bánh mì, một hộp trái cây, một hộp món kho và một gói bánh quy, lo liệu rất chu đáo.

Lạc Di một tay kéo sư mẫu, tay kia kéo mẹ cô, vui vẻ du ngoạn.

Mọi người đã lâu chưa ra ngoài thư giãn, ai nấy đều tận hưởng hết mình.

Đi dạo thấm mệt, họ tìm chỗ trải thảm ngồi xuống nghỉ ngơi, ăn uống và ngắm cảnh.

Lạc Di đang cầm miếng bánh mì chuẩn bị gặm, chợt thấy có người đẩy một chiếc xe kéo nhỏ ra mời đồ ăn vặt, cô vô cùng kinh ngạc, đầu óc người bán hàng rong đúng là linh hoạt.

“Con đi xem có bán đồ uống không.”

Lạc Di nhìn thấy có bán Bắc Băng Dương: “Cho tôi hai ly, cảm ơn.”

Cô hớn hở cầm đồ uống đi về, đột nhiên ở đối diện có mấy người chạy về phía Lạc Di.

Lạc Di giật mình, không kịp né tránh, A Văn từ phía sau lao tới kéo cô sang một bên, nhưng đồ uống trong tay lại bay ra ngoài.

Một tiếng hét vang lên: "A, quần áo của tôi."

Lạc Di định thần nhìn sang, đồ uống đổ lên trên thân của mấy người ở đối diện, trong đó có một người phụ nữ mặc áo trắng, phía trước đều bị bẩn.

“Thật xin lỗi.” Mặc dù Lạc Di không cảm thấy mình có lỗi, nhưng quần áo của người ta quả thực bẩn, nên cô mở miệng xin lỗi trước: “Quần áo của cô…”

Không biết vết bẩn có thể giặt sạch được không, nếu không thể thì đền tiền.

"Cô đền đi." Cô gái giận dữ đến mức mặt mày biến dạng: "Bộ váy này là người thân của tôi mang từ nước ngoài về, muốn mua cũng không mua được. Hôm nay là lần đầu tiên tôi mang nó đấy, cô đi đường không để mắt à, hay mắt mù rồi."

Loading...