Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 697

Cập nhật lúc: 2025-03-24 19:54:23
Lượt xem: 15

"Lạc Di, chị thấy chưa? Tôi mạnh hơn chị gấp trăm lần, còn sống hạnh phúc hơn chị, hâm mộ không? Ghen tị không? Ha ha, đời này chị không thể nào may mắn được như tôi đâu, chỉ có thể bị tôi giẫm dưới chân cả đời mà thôi."

"Còn các người nữa." Cô ta còn ngại chưa đủ, chỉ vào những khách mời tại hiện trường nói: "Cả đời các người có thể kiếm được một triệu không? Có thể không?"

Cô ta vô cùng càn rỡ, vô cùng khoa trương, thỏa thích khoe khoang lấy le.

Một khi uất hận bị giam nhiều năm được phóng thích thì chúng sẽ điên cuồng tấn công lung tung chẳng phân biệt ai, điên cuồng chứng minh sự tồn tại.

"Không thể chứ gì, các người nhọc nhằn khổ sở cả một đời còn không kiếm nhiều bằng của hồi môn của tôi, thật đáng thương nha."

Dù sao cô ta cũng sắp rời đi rồi, không sợ đắc tội người khác, vui thế nào thì mặc sức thể hiện ra thế đó.

Các khách mời đều sầm mặt, loại người gì đây chứ.

Bọn họ không thù không oán, còn dành ra thời gian đến tham gia hôn lễ mà cô ta làm cái gì vậy?

Giáo sư Francis đã tái mặt rồi, đời này ông ta không bao giờ muốn trở lại Trung Quốc nữa, thật là mất mặt.

Nhưng đúng lúc này, vài người mặc cảnh phục chợt tiến vào: "Ai là Lạc Xuân Mai? Ai là Từ Mông?"

Mọi người đồng loạt chỉ vào cặp vợ chồng mới cưới.

Cảnh sát nghiêm túc nói: "Có người báo cáo các người bán tin tình báo quan trọng của nước ta, mang ý đồ phản quốc, mời các người đi theo chúng tôi một chuyến."

Hiện trường tĩnh lặng lạ kỳ, vẻ mặt đắc ý của Lạc Xuân Mai dần rách ra, cô ta không dám tin trợn trừng mắt.

"Các người hiểu lầm rồi, tôi chỉ là một người bình thường mà thôi, có tình báo gì để bán chứ?"

Từ Mông cũng bị dọa đến bối rối: "Đúng vậy, tôi chỉ là một sinh viên, không thể tiếp xúc đến tin cơ mật được."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-697.html.]

Cảnh sát lạnh lùng nhìn bọn họ: "Gần đây các người điên cuồng tiêu pha, lượng thu nhập và chi tiêu khác xa nhau, số tiền này lấy ở đâu ra?"

Lạc Xuân Mai kinh sợ cùng cực, là ai đã báo cáo cô ta? "Đấy là ông ruột của tôi cho, ông tôi còn cho tôi một triệu của hồi môn kia kìa, tôi sẽ lập tức trở thành công dân nước Mỹ trong nay mai, các người không được vô lễ với tôi."

Cảnh sát thản nhiên nói: "Giáo sư Francis không phải ông ruột của cô, có người ngụy tạo báo cáo giám định DNA, các người không có bất kỳ huyết thống nào, vậy nên, cô không thể ra nước ngoài được."

Lời này như một tia sét nện thẳng xuống, Lạc Xuân Mai và người nhà họ Từ đều trợn tròn mắt.

"Cái gì?"

"Các người nói bậy, ông ấy là ông ruột tôi…" Lạc Xuân Mai gấp đến đỏ mặt, sốt ruột gọi: "Ông, ông nói gì đi."

Giáo sư Francis im lặng, rồi lại im lặng.

Ông ta đã chịu đủ con ngu này lắm rồi! Sự nhẫn nại của ông ta đều đã bị ả cọ rơi hết!

Cứ để người khác tìm cách đưa cô ta đi đi, ông ta đã từ bỏ việc cứu chữa rồi! Cũng không muốn dính dáng gì đến người này nữa.

Cảnh sát lại nói một câu: "Chúng tôi đã một lưới bắt hết đám người phản quốc, bọn họ khai ra các người là đồng bọn."

Lạc Xuân Mai hốt hoảng dốc sức liều mạng lắc đầu: "Không không không, tôi không phải."

Cảnh sát vung tay lên: "Đưa tất cả đi."

Lạc Xuân Mai vẫn tiếp tục vừa khóc vừa la, dốc sức liều mạng cầu giáo sư Francis nói gì đó, nhưng giáo sư Francis vẫn luôn giữ im lặng, dáng vẻ như đã chịu sự đả kích không nhỏ.

Từ Mông bị còng hai tay thì không khỏi trợn tròn mắt: "Đồng chí cảnh sát này, tôi không biết gì cả, tôi… Bị cô ta lừa cưới, các anh phải làm chủ giúp tôi, giải trừ cuộc hôn nhân vô đạo đức này."

Mới vừa rồi còn thề non hẹn biển, chỉ trong chớp mắt đã hóa hư vô.

Lạc Xuân Mai phát điên thật rồi, có đánh c.h.ế.t cô ta cũng không muốn vào tù lần nữa, trong lúc nổi điên chẳng biết cô ta tìm đâu ra một con d.a.o gọt trái cây, túm lấy Từ Mông, nhắm ngay cổ của anh ta nói: "Đều không được phép qua đây."

Loading...