Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 696
Cập nhật lúc: 2025-03-24 19:54:21
Lượt xem: 11
Bà ta chủ động tiến tới cầm tay Từ Mông lên, tự tát mình hai bạt tai.
Sợ gì mất mặt chứ, cả nhà bọn họ sắp được di dân rồi, sẽ rời khỏi đất nước quê nhà này.
Hành động ấy khiến các khách mời đều sợ ngây người, còn có thể làm vậy được sao?
Lạc Di nhìn đến là hứng khởi, Lạc Xuân Mai đã điên, nhà họ Từ cũng rất điên, quả là nồi nào úp vung nấy, tuyệt phối.
Không biết cô lấy hạt dưa từ đâu ra xong tìm một cái ghế ngồi xuống xem cuộc vui.
Khóe miệng Tiêu Thanh Bình khẽ cong lên, anh ngồi bên người cô, chậm rãi bóc hạt dưa, bóc được một chút thì lập tức đưa Lạc Di.
Lạc Xuân Mai tình cờ nhìn thấy một cảnh này thì lập tức ghen tị ra lệnh: "Lại đến tát cho Lạc Di hai bạt tai đi, không, mười bạt tai."
Từ Mông đã xác định tinh thần của Lạc Xuân Mai không được bình thường, nhưng bảo anh ta đi tát một cô gái không thù không oán trước mặt tất cả mọi người thì cũng có hơi không còn gì để nói: "Cái này…"
Lạc Xuân Mai hung hăng nhìn chằm chằm vào anh ta: "Mau lên, không tát thì khỏi kết hôn."
Hiện trường dần dần xôn xao, ai cũng cảm thấy vô cùng chán ghét Lạc Xuân Mai, sao giáo sư Francis một đời đáng kính lại có cô cháu gái như thế này?
Gia môn bất hạnh mà.
Mặt mo của giáo sư Francis đau rát, rất muốn nói với mọi người rằng đây không phải là cháu gái của ông ta, nhưng không được: "Đừng quậy."
Lúc trước là ai đã kiến nghị vậy? Hại ông ta mất hết mặt mũi.
Nhưng Lạc Xuân Mai đã điên lên, ai nói gì cũng không nghe, cố chấp thấy rõ.
Từ Mông không còn cách nào, chỉ đành tiến về phía Lạc Di, mặt còn mang đầy vẻ bất đắc dĩ, tôi bị ép buộc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-696.html.]
Chẳng đợi Từ Mông đến gần, Tiêu Thanh Bình đã đạp một phát đá bay anh ta ra.
Một tên thì bệnh thần kinh, một tên thì hèn mọn bị lợi ích làm mê muội, đều không phải thứ gì tốt.
Lạc Xuân Mai thở phì phò xông lên lại lập tức bị các nhân viên an ninh ngăn cản, không cho cô ta đến gần.
Giáo sư Francis cảm thấy mặt mũi mình đã bị ném đến tận Thái Bình Dương rồi, những khách mời ở đây đều đến vì ông ta.
Ông ta như nghe được tiếng cười nhạo của mọi người, mẹ nó, sao ông ta phải chịu đựng những thứ này chứ?
Sự kiên nhẫn ông ta dành cho Lạc Xuân Mai đã chạm mức cực hạn: "Được rồi, muốn kết hôn thì kết đi, không muốn kết hôn thì mau kết thúc, còn ngại chưa đủ mất mặt sao?"
Ông ta hối hận rồi, sớm biết cô ta là thứ như vậy thì ông ta đã không dùng thân phận như thế để tiếp cận.
Cả đời anh danh của ông ta đã sắp bị hủy sạch cả rồi, này là thứ chuyện vớ vẩn gì đây chứ?
Hẳn lúc trước não ông ta bị úng nước mới đáp ứng việc này.
Lạc Xuân Mai cực kỳ không cam lòng nhưng cũng chỉ có thể tạm thời nhịn xuống, kết hôn với Từ Mông dưới sự chú ý của tất cả mọi người, bọn họ sử dụng cách thức kết hợp phong cách của cả Trung Quốc lẫn phương Tây, còn lập lời thề cho mối quan hệ này.
Lời thề rất đẹp: Không rời không bỏ, cùng sống cùng chết.
Còn đọc thuộc một bài thơ cổ: Trời chứng giám, anh/em muốn mãi ở bên em/anh, suốt kiếp chẳng rời xa. Núi chưa dời, sông chưa cạn. Chớp giật đêm đông, tuyết rơi ngày hạ. Đất trời hợp nhau, mới có thể xa lìa anh/em.
Còn mời nhân viên công tác đến làm giấy đăng ký kết hôn cho họ, đây được xem như dịch vụ đặc biệt, tốn rất nhiều tiền, còn phải ỷ vào thân phận khách nước ngoài.
Từ Mông nhận được giấy chứng nhận kết hôn thì thầm thở phào một hơi, đây là bằng chứng cho nửa đời sau vinh hoa phú quý của anh ta.
Lạc Xuân Mai lại càng đắc chí đến cùng cực: "Ông, đã hẹn rồi đấy, ông nhớ cho cháu một triệu đô la Mỹ làm của hồi môn nhé."
Giáo sư Francis nhìn cô ta đầy chăm chú: "Chờ chút nữa sẽ đưa cô."
Lạc Xuân Mai đắc ý đến điên rồi, chỉ hận không thể khoe ra cho cả thế giới ai ai cũng biết.