Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 693
Cập nhật lúc: 2025-03-24 19:54:14
Lượt xem: 28
Bọn họ càng nói càng khiến giáo sư Francis cảm thấy thấp thỏm, nói là trợ lý, kỳ thật đấy là một thành viên trong bộ phận đặc biệt thân mang nhiệm vụ, hoạt động dưới danh nghĩa của ông ta để tiện làm việc.
Nhưng, gã gây chuyện thì ok thôi, nhưng gã không thể bẫy ông ta sau lưng như vậy, ông ta cũng là nhân vật có m.á.u mặt, cần thể diện!
Sao lại nói thế kia với người khác? Sao lại muốn đẩy ông ta ra? Này là muốn ông ta làm dê thế tội sao?
Ghê tởm!
Ông ta cảm giác mình bị phản bội, càng nghĩ càng đi xa, hai mắt ông ta chợt trợn trắng dã và rồi lập tức hôn mê bất tỉnh.
Tiêu Thanh Bình bước tới cõng người lên, nhanh chóng đưa đến bệnh viện.
May thay ông ta không gặp nguy hiểm tính mạng gì, chỉ có chân ngã gãy xương là cần phải tĩnh dưỡng.
Giáo sư Francis vừa tỉnh lại đã thấy Tiêu Thanh Bình và Lạc Di ân cần chăm sóc bên cạnh mình, mắt đầy vẻ lo lắng.
Lạc Di mở miệng b.ắ.n chíu chíu liên hồi: "Giáo sư Francis, cuối cùng thầy cũng tỉnh rồi, Blake đã chạy tới chạy lui sắp xếp hết mọi việc đấy ạ, vì thân thể của thầy, anh ấy còn cầu xin bác sĩ đưa ra phương pháp trị liệu tốt nhất cho thầy, sắp cho thầy người bác sĩ giỏi nhất, còn tự móc túi ra nộp tiền khám bệnh, có một học trò tốt như vậy, thầy thật là may mắn."
Cô bật người tranh công thay bạn trai, hung hăng kiếm về một mớ điểm cộng thiện cảm.
Thường thời điểm sinh bệnh hay bị thương chính là lúc con người yếu ớt nhất, người kiên cường như giáo sư Francis cũng không phải ngoại lệ.
Vừa tỉnh lại đã thấy cậu học trò mình yêu mến, còn nghe được nhiều lời tốt đẹp như vậy khiến ông ta cảm thấy vô cùng được an ủi, lòng chợt ấm áp một hồi.
Nhưng ông ta vẫn không thích Lạc Di.
"Nếu không phải tại cô, tôi cũng sẽ không ngã sấp xuống."
Này là xong chuyện tính sổ sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-693.html.]
Lạc Di là ai chứ, cô có thể tỉnh bơ ly gián đối phương, đào hố cho đối phương, còn có thể trưng khuôn mặt đầy vô tội giả làm kẻ đáng thương.
"Giáo sư, thầy nói vậy không đúng rồi, rõ ràng là thầy tay chân lẩm cẩm không nên bò lên hòn non bộ ngắm phong cảnh mới đúng. Biết mình đã lớn tuổi mà thầy còn không chịu yên phận, bản thân đứng không vững lại trách người khác đẩy thầy, thầy làm người phải tử tế chứ."
Giáo sư Francis: "…??" Ông ta nghi ngờ cô đang thầm chỉ trích mình, nhưng ông ta không có chứng cứ.
Tiêu Thanh Bình không chút do dự đứng ra: "Thầy, đúng là bạn gái của em không hề đẩy thầy, lúc đó cô ấy đang đi sau em, cách thầy một khoảng, thầy không tin cô ấy, chẳng lẽ thầy cũng không tin em ạ?"
Giáo sư Francis bị bọn họ xoay đến choáng váng: "Thầy chưa hề nói cô ta đẩy thầy, là cô ta…"
Nói lung tung sau lưng, làm ông ta giật nảy mình nên mới té! Nhưng sao nói mấy lời này ra được?
Lạc Di vô cùng vui vẻ: "Vậy là tốt rồi, thầy già thì già nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo, không già mà lú lẫn."
Giáo sư Francis cảm giác có chỗ nào đó không đúng lắm, nhưng cơn đau dữ dội đã ảnh hưởng đến phán đoán của ông ta, một nhóm bác sĩ lập tức vây lại kiểm tra cơ thể thay ông ta.
Tiêu Thanh Bình đứng ngay cạnh làm phiên dịch, giúp bọn họ trao đổi, vô cùng chu đáo và săn sóc.
Lạc Di nhìn thấy hết, khóe miệng khẽ cong lên, cô yên lặng ra khỏi phòng bệnh, nói nhỏ với A Văn A Vũ đứng ở cửa ra vào mấy câu xong thì A Văn liền hấp tấp rời đi.
Bác sĩ ở bên trong bận rộn, chen chúc đầy phòng, Tiêu Thanh Bình lui ra, kéo Lạc Di sang một bên.
"Tiểu Di, lúc đó chúng ta cách đấy rất xa, em nghe được thầy với người đó nói chuyện à?"
Lạc Di miễn cưỡng dựa vào vách tường: "Không ạ, chỉ là em biết đọc hình môi."
Tiêu Thanh Bình: … Em trâu bò nhất.
"Bọn họ còn nói gì nữa?"
Nếu gây tổn hại đến nước nhà anh, chắc chắn anh sẽ không thể vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, tiếp tục học tập cùng giáo sư Francis được.