Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 675

Cập nhật lúc: 2025-03-23 14:37:33
Lượt xem: 31

Tiêu Thanh Bình nếm thử một miếng, cảm thấy bất ngờ, ánh mắt đều sáng lên, khó trách khách hàng xếp thành hàng dài mỗi ngày.

“Đột nhiên cháu cảm thấy mấy món trước kia ăn đều là phân.” Tiêu Thanh Bình khen một cách nghiêm túc: “Lần đầu tiên cháu được ăn thịt ngon như vậy, tuy béo mà không ngấy, vị kho tinh khiết thơm ngon, ăn hoài không chán, ăn rồi vẫn còn muốn ăn thêm một miếng nữa.”

Khóe miệng Lạc Di co rút, ôi chao, không ngờ anh lại là Tiêu Thanh Bình như vậy.

Ông cụ Tiêu chỉ cần nhìn thấy cháu trai liền cảm thấy hài lòng: “Thanh Bình à, tìm thời gian mời giáo sư cháu ăn bữa cơm đi, cám ơn ông ấy đã chăm sóc cháu.”

Tiêu Thanh Bình lại gắp một đũa ngó sen hoa quế, đây là món anh thích ăn nhất.

“Mấy ngày nay thầy ấy đều rất bận, chắc là không rảnh, lần sau lại nói vậy.”

Ông cụ Tiêu nghe theo sự sắp xếp của cháu trai, cũng không sốt ruột.

Cơm nước xong, Tiêu Thanh Bình đã bị Lạc Quốc Vinh đuổi đi, ăn thì ăn, vẫn không được chào đón.

Lạc Di không nhịn được cười, chỉ len lén làm động tác cổ vũ.

Phòng của Tiêu Thanh Bình đã sớm dọn dẹp xong, ngay sát vách, quét dọn sạch sẽ, giường lớn kiểu Châu Âu, nội thất đội phối màu trắng kem rất tinh xảo.

Trước cửa sổ đặt một cái bàn làm việc lớn, mặt bàn bằng phẳng trơn nhẵn khiến anh rất hài lòng.

Anh còn đặc biệt quan sát phòng ông nội, đồ dùng toàn làm bằng gỗ lim, đây là do ông cụ Tiêu sưu tầm.

Nhà họ Tiêu lấy lại được ba căn nhà, nhưng những đồ đạc quý giá kia cũng không biết lưu lạc tới nơi nào, và cũng không bao giờ quay trở lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-675.html.]

Ông cụ Tiêu rất coi trọng con người, phòng ốc luôn dọn dẹp rất sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi.

Tiêu Thanh Bình thấy khí sắc ông cụ hồng hào, mặt mày giãn ra nên biết sống rất tốt: “Ông nội, thấy ông khỏe, cháu yên tâm rồi.”

Ông cụ Tiêu vỗ vỗ bả vai anh: “Chú Lạc thím Lạc của cháu đều là người tốt, rất chiếu cố ông, bình thường đều cùng nhau ăn cơm, còn thuê một bảo mẫu làm việc nhà. Ông tình nguyện ở nơi này, cũng không muốn một mình lẻ loi ở trong ký túc xá, lại càng không muốn ở nhà cũ.”

Nhà cũ quá lớn, một mình ông cụ ở quá cô đơn, mà ký túc xá bên kia nhiều người mắt tạp, phòng bếp nhà vệ sinh đều dùng chung, phi thường bất tiện.

Hiện giờ ở nơi này, ông cụ quản việc học tập của lạc Nhiên, vợ chồng Lạc Quốc Vinh chiếu cố việc ăn uống sinh hoạt thường ngày của ông cụ, tất cả mọi người đều có ý nghĩa riêng, chung sống hòa thuận vui vẻ.

“Căn nhà nhỏ của cháu cách nơi này cũng không xa, nếu có cơ hội, thì đổi viện với nhà bên cạnh, về sau cháu và Tiểu Di kết hôn có thể ở cùng nhau.”

“Ông đã nghĩ kỹ rồi, chờ khi nào hai cháu kết hôn, sẽ cùng nhau ở nhà cũ.” Ông cụ Tiêu không đồng ý với phương án của anh, nghĩ đến phương án lâu dài hơn anh: “Ông và vợ chồng Lạc Quốc Vinh, Lý đại phu ở nơi có hai sân, hai vợ chồng nhỏ các cháu có con ở nơi có ba sân, Tiểu Nhiên ở trước viện. Chỗ nhà cũ rộng lớn, thích hợp cho con cái chơi đùa, nhiều người náo nhiệt.”

Chỗ này cái gì cũng tốt, chỉ là sân quá nhỏ.

Tiêu Thanh Bình vừa nghe những lời này, cũng rất là động tâm, sắp xếp như vậy càng tốt.

Ông cụ Tiêu đột nhiên chuyển đề tài: “Các cháu định sinh mấy đứa con?”

Tiêu Thanh Bình đỏ mặt, “Ông nội, chúng cháu không có nghĩ xa như vậy.”

Vẫn còn chưa kết hôn, nói gì đến sinh con?

Ông cụ Tiêu cười ha ha, đứa nhỏ này thật ngây thơ: “Chờ Tiểu Di tốt nghiệp đại học liền kết hôn đi, đến lúc đó sinh hai đứa, một nam một nữ, cùng nhau lớn lên, cháu và Tiểu Di đều là những người làm chuyện lớn, sinh ra cũng không cần các cháu quản, tụi ông sẽ lo việc đó.”

Nói đến cháu chắt, ánh mắt ông cụ Tiêu sáng lên một cách thần kỳ, tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều.

.

Loading...