Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 672

Cập nhật lúc: 2025-03-23 14:37:27
Lượt xem: 20

Lạc Di đưa mắt cho Tiêu Thanh Bình, anh không biểu lộ cảm xúc gì nhưng trong lòng đang điên cuồng gào thét, chuyện quỷ quái gì vậy nhỉ?

Trước anh còn đang thắc mắc, một dịp giao lưu bình thường mà thôi, sao thầy mình lại muốn tham dự?

Thì ra ông ấy còn có mục đích khác.

“Thưa thầy, Lạc Xuân Mai là một cái tên khá phổ biến ở nước em, nếu chỉ có chừng ấy thông tin thì không thể tìm được đâu ạ. Thầy còn thông tin nào nữa không?”

Francis Dunne tỏ vẻ nghiêm túc suy nghĩ thật lâu mới nói: “Cô bé đó quê ở tỉnh Nam, năm nay chừng 23 tuổi.”

Lạc Di và Tiêu Thanh Bình đưa mắt cho nhau, ánh mắt đều hết sức phức tạp.

Đó là quê Lạc Di, mà tuổi cũng khớp với tuổi Lạc Xuân Mai rồi.

Lạc Di gật đầu, bình thản hỏi tiếp: “Nhưng như vậy thì manh mối vẫn quá ít, chẳng khác nào mò kim đáy biển, xin hỏi thầy có ảnh chụp không ạ?”

“Có, có.” Francis Dunne vội vàng lấy từ trong túi ra một tấm ảnh, đưa cho Lạc Di.

Lạc Di vừa trông thấy người trong bức ảnh, trái tim tức thì trầm xuống, đây chính là Lạc Xuân Mai năm 14 tuổi.

Nhưng tấm ảnh này làm thế nào lại lọt vào tay người Mỹ?

Lòng cô như có sóng gió dâng trào, ngoài mặt lại vẫn bình tĩnh, còn tươi cười nói: “Có ảnh chụp thì dễ rồi, em sẽ cố gắng hết sức giúp thầy.”

Francis Dunne thấy cô nhiệt tình như thế thì vui mừng lắm: “Mục đích chính của tôi trong chuyến này chính là để tìm được đứa cháu đáng thương nhà mình, à đúng rồi, tầm nửa tháng nữa tôi sẽ về nước, xin hãy cố gắng tìm được cô bé trước ngày đó giúp tôi, tôi nhất định sẽ hậu tạ.”

“Không cần ạ, nhờ thầy đối xử tốt với bạn trai em là được rồi ạ.” Lạc Di tươi cười ngọt ngào, nhuần nhuyễn vào vai một cô gái trẻ đang đắm mình trong tình yêu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-672.html.]

Francis Dunne có vẻ hài lòng trước thái độ của Lạc Di, đúng là còn quá trẻ, không có kinh nghiệm gì nhiều: “Tôi có thể đề cử cô tới Harvard để tham gia đào tạo chuyên sâu.”

Lạc Di tỏ vẻ vui mừng phấn khích, hai mắt sáng rực: “Vậy thì cảm ơn thầy nhiều ạ, đây là vinh hạnh của em.”

“Black, hôm nay hãy dành thời gian bên bạn gái, ngày mai hẵng tới báo cáo nhé.” Francis Dunne hơi gật đầu, dặn dò một câu rồi thong dong đi mất.

Đợi khi ông ta cùng trợ lý đi khuất hẳn, Lạc Di mới tắt nụ cười, ánh mắt lóe lên một tia lạnh lẽo.

“Chuyện này có chút phiền toái đây.”

Tiêu Thanh Bình trầm ngâm nói: “Gọi điện cho thủ trưởng Nhiếp đi.”

“Ừ.”

Trong một quán trà u tĩnh, Lạc Di hơi thất thần cầm tờ thực đơn, Tiêu Thanh Bình lẳng lặng thưởng thức tách trà, cả hai đều không có hứng thú trò chuyện.

Lát sau, Nhiếp Khôn Minh xuất hiện, vừa vào đã hỏi: “Lạc Di, có chuyện gì đột xuất à? Cái gì mà kêu là chuyện khẩn… Thanh Bình? Cháu về rồi à?”

“Ngài ngồi đi ạ.” Tiêu Thanh Bình nhấc ấm trà rót cho ông ấy một tách, đưa mắt nhìn ra cửa.

Nhiếp Khôn Minh gật đầu: “Bên ngoài có người canh chừng rồi, nơi này an toàn, cứ nói đi.”

Tiêu Thanh Bình bèn thuật lại sự việc vừa rồi cho ông ấy nghe, đồng thời đẩy tấm ảnh mà Francis Dunne đã đưa tới trước mặt Nhiếp Khôn Minh. Nhiếp Khôn Minh vừa thấy liền biến sắc, nước trà trong tách cũng sánh ra tay, cả phòng lâm vào tĩnh lặng.

Hồi lâu sau, ông ấy mới hít sâu một hơi, nói: “Xem ra bên trong đã xảy ra trục trặc gì, để bác về tra lại rõ ràng, các cháu đừng để lộ dấu vết, đừng cố gắng tìm hiểu tình hình, cứ ứng phó cho qua là được.”

Nhiếp Khôn Minh nhìn hai đứa trẻ xuất chúng trước mặt: “Bác nhắc lại lần nữa, hai cháu mới chính là tài sản quý nhất, đừng để mình lún sâu vào chuyện này.”

So với hai thiên tài trẻ tuổi này, Lạc Xuân Mai có là gì, sớm biết sẽ xảy ra nhiều chuyện phiền phức như vậy, khi đó nên…

Lạc Di nhẹ nhàng thở ra một hơi: “Cháu cũng không muốn nghĩ nhiều, nhưng cứ cảm thấy khó mà đứng ngoài cuộc được. Lần này là ông ta cố tình tìm tới nhờ cháu hay chỉ là vô tình? Đây là một vấn đề rất đáng để tìm hiểu.”

Loading...