Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 670
Cập nhật lúc: 2025-03-23 14:37:23
Lượt xem: 30
Lạc Quốc Vinh đẩy anh ra: “Chỉ cần cậu tránh xa Tiểu Di nhà tôi ra một chút thì chúng tôi khỏe re à.”
Tiêu Thanh Bình bối rối, cửa ải cha vợ này khó qua đây.
Lạc Di cười trộm, nếu muốn tiếp tục phát triển tình cảm cùng cô thì phải thu phục người nhà cô trước.
Ông cụ Tiêu cười ha hả, ôm chầm lấy cháu trai, lòng tràn đầy vui sướng.
Phía sau có một đám đông vui vẻ tiến lại, Ada và Helen cũng tới, cùng với đó là rất nhiều sinh viên các nước, các màu da.
Ada nhiệt tình ôm Lạc Di: “Anne, chị nhớ em quá, những ngày tháng không có em thật quá gian nan, chị đã phải đếm từng ngày để đợi đến hôm nay đấy.”
Helen nguýt dài một cái, thật không biết xấu hổ, những lời như thế mà cũng dám nói ra luôn.
“Anne, em là cô gái thông tuệ và xinh đẹp nhất mà chị từng gặp, là tấm gương để chị phấn đấu cả đời.”
Chỉ một năm ngắn ngủi, cô ta đã kiếm được một khoản tiền khổng lồ, quan trọng hơn nữa là, rốt cuộc cô ta cũng nhận được sự khẳng định từ phía cha mẹ, được tuyển làm người thừa kế gia tộc.
Quá sung sướng.
Ada cười ha hả, còn có người không biết xấu hổ hơn cô ta mà.
Kiều cố gắng chen vào đám người đang vây quanh Lạc Di, đôi mắt lấp lánh tỏa sáng: “Anne, tôi vừa mới biết bút ghi âm cũng là do cô phát minh ra, cô lợi hại quá đi.”
Lúc trước Anne còn giấu anh ta, nói dối là phát minh của một người bạn, cô ấy chỉ là người trung gian, thế mà anh ta cũng ngây ngô tin ngay được, ài, chỉ số thông minh của người ta cao hơn mình nhiều quá, hổng có cách nào nhìn ra, đành chịu thua thôi.
Richard bóp trán, hiện giờ anh ấy đã xin nghỉ việc để tự gây dựng sự nghiệp riêng, chỉ dựa vào mấy đơn đặt hàng bên phía Lạc Di, anh chàng đã kiếm được không ít.
Ừm, sau này còn có thể kiếm nhiều nữa.
“Anne, tôi mang quà cho cô đấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-670.html.]
Đám người này đều hào hứng vây quanh Lạc Di, tranh nhau nói, mấy người còn lại thấy thế đều lắc đầu ngao ngán.
Vừa gặp lại đã nhào lên ra sức lấy lòng, thật khiến giới trẻ nước Mỹ mất mặt quá độ.
“Kiều, mấy người phải chú ý hình tượng một chút chứ, chúng ta đang đại diện cho bộ mặt của nước mình đấy.”
Kiều cười cười, anh ta chỉ muốn nịnh Thần Tài của mình thôi, đừng hòng cản anh ta.
Cụ Mạc và hiệu trưởng hai trường Thanh Hoa Bắc Kinh đều tới đón máy bay, vì chuyến này có cả ngài Francis Dunne.
Ngài Francis Dunne là viện sĩ viện khoa học Mỹ, có địa vị cực cao, đương nhiên, cụ Mạc cũng có thân phận cao tương đương.
Tiêu Thanh Bình giới thiệu họ với nhau, cụ Mạc cùng hai vị hiệu trưởng đều có thể sử dụng nhuần nhuyễn tiếng Anh nên thật dễ dàng bắt đầu giao lưu với đối phương.
Ngài Francis Dunne đeo cặp kính khung to bản, vận bộ đồ casual, trông khá thoải mái dễ chịu. Ông ta có vẻ rất thành thạo xã giao, chỉ một lát, hai bên đã trò chuyện rôm rả.
Chuyến này có 73 thành viên tới Trung Quốc, tất cả đều là giáo sư và sinh viên của Harvard.
Trung Quốc cũng phái hội sinh viên của hai trường đại học lớn đứng ra chịu trách nhiệm tiếp đãi, toàn bộ quá trình đều được sắp xếp chu đáo tỉ mỉ, đồng thời cũng đã thống nhất lịch trình với đối phương.
Đầu tiên là bố trí khách sạn nghỉ ngơi, ngày đầu chỉ nghỉ lấy sức, hôm sau mới bắt đầu lịch trình chính.
Vì đợt giao lưu hai nước lần này, các sinh viên ưu tú của hai trường Thanh Hoa Bắc Kinh đều ở lại trường học, không về nhà nghỉ hè.
Đây là một cơ hội hiếm có, mọi người đều tích cực tham gia.
Nhân viên phụ trách tiếp đãi quá bận, Lạc Di chỉ ngó qua vài lần, không chú ý nhiều.
Đám người quen đều vây quanh cô, đi đến đâu cũng muốn bám theo, còn tặng cô mấy thùng đặc sản, nhiệt tình vô cùng.
Lạc Di nhìn đám người quen này, thở dài bất đắc dĩ: “Mọi người về phòng nghỉ ngơi đi đã, có gì để mai nói sau, nhé.”
Bốn người kia nhìn nhau: “Ừ thôi cũng được, ngày mai mình gặp nhau nhé.”
.