Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 67

Cập nhật lúc: 2025-03-13 19:34:54
Lượt xem: 34

Trong đầu cô hiện lên một tia sáng: “Bác Lý ơi, bác nói trồng thảo dược thì có thể trồng được không ạ?”

“Hả, trồng á?” thầy thuốc Lý sửng sốt một chút rồi nói: “Không thể nào, trong thôn chỉ có thể trồng lương thực.”

Lạc Di lắc đầu, đạo lý đó thì cô hiể:

“Cháu nói là loại trên núi, loại không chiếm dụng đất ấy, như thế thì nhanh hơn đi tìm trên núi nhiều, có thể tuyên truyền cho mọi người cùng nhau làm, để trong thôn ra mặt, như thế thì có tính tập thể, vừa phù hợp với chính sách lại có thể để cho mọi người trong thôn kiếm thêm mấy đồng thu nhập.”

Ở trong cùng một nhà mà đánh lẻ thì rất gây sự chú ý, không bằng cùng nhau làm.

Tôi tốt anh tốt mọi người cùng tốt, cùng nhau làm giàu mà, núp trong đám người là an toàn nhất.

Mắt thầy thuốc Lý sáng lên, đứa nhỏ này thông minh thật, còn hiểu được đạo lý cây có mọc thành rừng thì gió vẫn thổi bật rễ:

“Để bác suy nghĩ xem thế nào đã, trồng thảo dược là chuyện cần kỹ thuật, người bình thường không thể chăm sóc được.”

Lạc Di chống cằm ngẩn người, thời tiết càng ngày càng lạnh, quá lạnh thì không tiện lên núi hái thảo dược, đến lúc đó thì làm sao mà kiếm được tiền? Phải tìm kiếm một con đường kiếm tiền khác thôi.

Bỗng nhiên, cô nghe thấy một âm thanh kêu khóc thoang thoảng, cô lập tức kêu lên: “Cha, dừng xe.”

Mặc dù Lạc Quốc Vinh không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng mà vẫn nghe lời, lập tức dừng xe lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-67.html.]

Lạc Di nhảy xuống xe, thuận theo âm thanh tìm đến, Lạc Quốc Vinh không yên tâm đi theo sau con gái.

Cách đó không xa, có một ông cụ ngã ra ven đường không nhúc nhích, có một thiếu niên nằm trên người ông cụ kêu khóc: “Ông nội, ông nội ơi, ông tỉnh lại đi.”

Tiếng kêu khóc vừa bất lực vừa tuyệt vọng, trong đêm tối lạnh lẽo này nghe rất thê lương.

Thiếu niên cố gắng muốn cõng ông cụ dậy, nhưng mà vóc người cậu chưa trưởng thành, đi được hai bước thì té ngã trên đất, đầu ngã rách da, m.á.u tuôn ra như mưa.

Cậu không kịp xem vết thương của mình thì đã vội vàng nhìn về phía ông nội, trong lòng lo lắng như lửa đốt.

Ông trời ơi, cầu xin ngài rủ lòng từ bi.

Thiếu niên chưa từng tin vào thần thánh, nay cùng đường tận ngõ, cầu khẩn thần phật, đừng có cướp đi người thân duy nhất còn lại trên đời này của cậu.

Ai đến giúp cậu với? Cậu bằng lòng dùng tất cả mọi thứ để đổi! Cho dù là mạng sống của cậu, cậu cùng bằng lòng.

Khi Lạc Di chạy đến thì đã thấy hình ảnh này, trên mặt thiếu niên đầy m.á.u tươi, hốc mắt sưng đỏ, thần sắc bất lực vô cùng, gần như đang ở trạng thái bên bờ vực sụp đổ.

Đôi mắt bi thương như là đã trải qua vô số trắc trở, cực kỳ tuyệt vọng, nước mắt đã cạn khô rồi.

Trong lòng Lạc Di thấy khó chịu không nói ra được, cô nhìn về phía ông cụ hôn mê trên mặt đất, tóc bạc phơ, người gầy như tờ giấy: “Ông cụ sao thế?”

Hai mắt thiếu niên sáng lên như nhìn thấy cứu tinh: “Ông nội tôi đổ bệnh ngất đi, cầu xin mọi người giúp tôi với. Tôi dập đầu với mọi người…”

Đầu gối của thiếu niên vừa khụy xuống thì đã được một đôi tay nhỏ đỡ lên, sau đó giọng nói dịu dàng ấm áp của cô gái vang lên bên tai cậu: “Chúng tôi đang định đi đến bệnh viện, tiện đường, đây chỉ là tiện tay mà thôi.”

Loading...