Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 668

Cập nhật lúc: 2025-03-23 14:37:20
Lượt xem: 18

Tăng Đình Đình có vẻ thất vọng ra mặt, nhưng cũng mau chóng khôi phục lại, mở túi xách lấy ra một thứ: “Thưa bác, đây là mẫu thêu mà bà ngoại cháu bảo cháu mang tới ạ, bác xem xem thế nào.”

Ngô Tiểu Thanh nhận lấy, nghiêm túc xem kĩ: “Đẹp quá, nhờ cháu chuyển lời cho bà ngoại cháu là bác rất thích, bác sẽ thêu mẫu này nhé.”

“Vâng ạ.”

Lạc Di liếc nhìn, mẫu thêu à? Dùng cho trang phục cao cấp đặt may riêng?

Ngô Tiểu Thanh và Tăng Đình Đình dường như đã rất thân quen, nói cười cùng nhau khá thoải mái.

Lạc Nhiên chẳng để ý hai người, chỉ kéo tay chị gái nói liên miên không ngừng, như thể muốn kể hết mọi chuyện xảy ra khi chị vắng nhà cho Lạc Di nghe.

Năm nay cậu đã 16, cao vọt lên tới 1m76, là người cao nhất nhà, thậm chí vẫn có xu hướng tiếp tục cao lên, thức ăn của nhà đầy đủ dinh dưỡng mà.

Càng lớn, Lạc Nhiên trông càng giống Lạc Quốc Vinh, không còn vẻ tinh xảo diễm lệ như Lạc Di, nhưng đường nét cơ bản thì vẫn thế, cho nên vẫn cứ là một thiếu niên tuấn tú nổi bật, tính cách lại rộng rãi khoáng đạt, là đối tượng được các nữ sinh yêu thích.

Nhưng tính tình cậu nhóc còn vô tư tùy tiện, chưa hiểu chuyện tình cảm nam nữ.

Ngô Tiểu Thanh giữ Tăng Đình Đình lại ăn cơm, nhưng Tăng Đình Đình đã cười cười từ chối: “Dạ thôi ạ, cháu phải về ăn cơm với bà ngoại, lần sau cháu lại tới chơi bác nhé.”

Khi ra về, cô ấy còn không quên giòn giã chào Lạc Di một cách rất tự nhiên và thân thiết.

Đợi khách về rồi, Lạc Di mới tò mò hỏi: “Mẹ, cô bé này con nhà ai thế? Sao mẹ lại quen được vậy?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-668.html.]

Ngô Tiểu Thanh thở dài: “Đó là bạn cùng bàn với em con, nói ra cũng tội con bé…”

Cha mẹ Tăng Đình Đình vốn là bạn từ nhỏ với nhau, sau khi lớn lên lại cùng nắm tay đi tới hôn nhân. Nhưng khi Tăng Đình Đình chào đời, ông Tăng bận việc không thể ở bên vợ, tới khi trở về, vợ ông khó sinh mà mất trên bàn mổ, chỉ để lại một đứa trẻ oe oe khóc cả ngày vì khát sữa.

Một năm sau đó, ông Tăng kết hôn với người vợ thứ hai, họ nhanh chóng có một cặp sinh đôi một nam một nữ, cả nhà đều vô cùng mừng rỡ.

Con trai là bảo bối nối dõi tông đường, kéo dài hương khói, còn con gái, sớm muộn gì cũng thành con người ta, cho nên không được chú ý nhiều.

Hơn nữa, các cụ thường bảo, có mẹ kế ắt có cha dượng, dần dà, Tăng Đình Đình trở thành người thừa trong chính ngôi nhà của mình.

Một thời gian sau đó, ông bà ngoại của Tăng Đình Đình thương cháu, mới đón về nuôi, từ đó về sau rất ít khi qua lại với nhà họ Tăng nữa.

Lạc Di không hề ngạc nhiên, bởi vì ở thời đại này, loại chuyện tương tự như thế thật sự quá nhiều.

Hơn nữa, sau khi cơn sóng ‘thanh niên trí thức về thành phố’ tràn ra khắp cả nước, nơi nơi đều có vô số gia đình tan vỡ, con cái các thanh niên trí thức từng xuống nông thôn trở thành một vấn đề lớn của xã hội.

“Thế còn mẫu thêu là thế nào ạ?”

Ngô Tiểu Thanh bảo: “Nhà ngoại của con bé cũng bị ảnh hưởng nhiều trong mười năm ấy, gia cảnh suy sút, hiện giờ chỉ còn bà ngoại với con bé che chở nhau mà sống, những người khác đều đã đi hết. Mà bên nhà cha con bé thì đã coi như nó không tồn tại, chẳng hề đoái hoài. Cũng may con bé đã học được tay nghề thêu Tô Châu của bà ngoại, dựa vào tay nghề này cũng coi như nuôi sống được hai miệng ăn, nhìn nó hoạt bát vui vẻ thế thôi nhưng sống vất vả lắm.”

Nhìn Tăng Đình Đình, bà như thấy được chính mình năm xưa, giãy giụa vô vọng giữa nghịch cảnh, tìm mọi cách bảo vệ bản thân.

Ngô Tiểu Thanh rất trân trọng và yêu thích những cô gái cứng cỏi lạc quan như thế.

Trắc trở bủa vây từ nhỏ đến lớn, nhưng tính tình vẫn rộng rãi lạc quan như thế, thật không dễ dàng gì.

.

Loading...