Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 647

Cập nhật lúc: 2025-03-23 14:36:04
Lượt xem: 33

Lão tướng quân Vương cười lạnh nói: "Con tự hỏi bản thân mình xem, thật sự qua rồi sao?"

Ba anh em im lặng, sắc mặt lão tướng quân Vương càng ngày càng khó coi: "Bây giờ ta sẽ nói cho tất cả mọi người biết, bí mật lớn nhất của nhà họ Vương."

Mọi người vểnh tai, ai cũng rất muốn biết.

Vương Trung Trực tính tình thẳng thắn, điềm tĩnh, có phong thái lãnh đạo, nhưng lúc này cũng có chút khẩn trương, ông ta liếc lạc Di nói: "Cha, ở đây có người ngoài đó."

Cha ông ta có phải là già rồi nên lú lẫn không?

Lạc Di chống cằm, thản nhiên nói: “Bí mật mà mấy người đang nói đến là cả nhà mấy người cùng nhau hợp tác đưa Vương Ỷ lên giường đàn ông, để nhà họ Vương có thể thoát chết?”

Cô thản nhiên ném một quả b.o.m hạng nặng, một tiếng nổ lớn vang lên, tất cả những người có mặt tại hiện trường đều ngây ngốc.

Mọi người kích động nhảy dựng lên, trách mắng: “Không thể nào, nói bậy, Lạc Di, cô đang bịa chuyện.”

"Sao cháu biết?" Vương Trung Trực kinh ngạc đến sắc mặt đều thay đổi, vô thức nhìn về phía mẹ con bà cụ vương và đoàn trưởng Vương, chẳng lẽ là bọn họ nói sao? Sao có thể nói chuyện này với người ngoài?

Tiếng của đám tiểu bối đột nhiên im bặt, bọn họ đều sửng sốt, đây là ngầm thừa nhận sao?

Mẹ nó, mẹ nó!

Ngoài từ này ra thì không có từ nào khác để diễn tả cảm xúc suy sụp của họ vào lúc này, tam quan của họ ngay lập tức bị sụp đổ.

Năm đó, đám người trẻ tuổi này còn quá nhỏ nên người lớn đều giấu bọn họ, có mấy người vẫn chưa được sinh ra.

Lạc Di kỳ quái hỏi ngược lại: "Đây không phải là bí mật công khai sao?"

Lời này vừa nói ra, bầu không khí càng thêm căng thẳng, người nhà họ sắp phát điên rồi! Cả thế giới đều biết, nhưng con cháu nhà họ Vương bọn họ lại không biết?

Không có cách nào để qua khỏi ngày hôm nay nữa rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-647.html.]

Vương Trung Trực nhắm mắt lại để che giấu suy nghĩ phức tạp của mình.

Lão tướng quân Vương cho rằng đây là bí mật cả đời, nhưng người ngoài cũng biết rồi mà con cháu nhà mình thì lại không biết gì cả, vậy nên càng thụ động.

Hơn nữa, cũng đã đến lúc phải đánh một phen rồi.

"Đó là sự thật, nếu không có sự hy sinh của dì các cháu thì tất cả chúng ta đều đã c.h.ế.t rồi, đây là nỗi ô nhục của đàn ông nhà họ Vương chúng ta, nhưng đó không phải là nỗi nhục của Vương Ỷ.”

Cú sốc quá lớn khiến mọi người nhìn nhau không nói nên lời.

Thành thật mà nói, trước đây bọn họ luôn coi Vương Ỷ là một nỗi ô nhục, bà ấy mang thai ngoài giá thú và sinh ra một đứa con không rõ cha, bình thường còn rất lạnh lùng và xa cách, chính là hình mẫu làm điếm còn đòi lập đền thờ.

Nhưng bây giờ...

Cuối cùng họ cũng hiểu được câu nói kia của Lạc Di, đừng để người đã cứu cả gia đình họ thoát khỏi nguy hiểm phải chảy m.á.u còn phải rơi nước mắt, điều đó sẽ khiến cô cảm thấy thế giới này thật bất công.

Vương Dục Hồng là phụ nữ, chỉ cần nghĩ tới loại chuyện này xảy ra với mình thì toàn thân cô ấy liền suy sụp.

"Vương Ngữ Thần... là con của người đàn ông đó sao? Người đàn ông đó hiện tại đang ở đâu?"

"Chết rồi." Sắc mặt lão tướng quân Vương cứng ngắc, đó cũng là nỗi ô nhục lớn nhất trong cuộc đời của ông ấy, ông ấy thậm chí không thể bảo vệ được con gái mình mà còn phải dựa vào con gái để sống sót.

"Đời này của Vương Ỷ đã bị hủy hoại, nó rất hận đứa trẻ đó và căm ghét chúng ta, nhưng không một ai ở đây có tư cách ghét bỏ nó."

Là bọn họ nợ bà ấy.

Vương Trung Trực nhẹ nhàng thở dài: “Cha, con sẽ chăm sóc em gái con cả đời, nhà họ Vương sẽ luôn là chỗ dựa cho em ấy.”

Trung tá Vương cũng bày tỏ lập trường: "Con cũng sẽ bảo vệ em gái mình, không ai có thể bắt nạt em ấy, kể cả các con của con".

.

Loading...