Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 646
Cập nhật lúc: 2025-03-23 14:36:02
Lượt xem: 30
Nhưng chỉ bằng một câu nói nhẹ như gió thoảng, lão tướng quân Vương đã thu hồi mọi quyền lợi, tước đi khả năng kế thừa dòng họ Vương của anh ta.
Từ đó trở đi, anh ta sẽ không còn sự hỗ trợ từ gia đình mà chỉ có thể dựa vào nỗ lực của bản thân.
Đây đâu chỉ đơn giản là một đòn đả kích tinh thần.
Bà hai nhà họ Vương sắc mặt thay đổi rõ rệt, vừa tức giận vừa lo lắng: "Cha, thằng bé biết sai rồi, cho thằng bé một cơ hội đi."
"Chồng ơi, mau xin cha thương tình."
Trung tá Vương nhìn đứa con cưng của mình với vẻ mặt vô cảm, vừa đau lòng vừa thất vọng.
Lão tướng quân Vương đột nhiên nổi giận: “Các người đều cho rằng ông đây là kẻ ngốc sao? Vương Ngữ Thần lại lớn lên thành như thế này cũng nhờ không ít công của Tiểu Vũ, mấy năm nay cháu đã âm thầm dụ dỗ nó, khiến cho nó lầm đường lạc lối."
Hiện trường bắt đầu xôn xao, tất cả đều nhìn về phía Vương Tiểu Ngũ, không ngờ anh ta lại là người như vậy.
Sắc mặt Vương Tiểu Ngũ trắng rồi lại xanh: "Ông nội, cháu là cháu trai của ông."
Anh ta không nghĩ mình sai, bà cụ đã hãm hại cha mẹ anh ta, nên anh ta chỉ gài lại đứa cháu gái mà bà ta yêu quý nhất mà thôi, rất công bằng.
Sở dĩ anh ta dám làm như vậy là bởi vì anh ta là hậu duệ của nhà họ Vương, còn có thể g.i.ế.c anh ta sao?
Cùng lắm thì anh ta chỉ bị đánh một trận.
Trong mắt lão tướng quân Vương tràn đầy thất vọng: "Cháu tẩy não nó, xúi giục hướng dẫn nó qua lại với mấy con em nhà quyền thế để giúp cháu hỏi thăm tin tức, lát đường cho cháu, cháu thật sự là..."
Giẫm đạp thân xác người thân để leo lên cao, không từ thủ đoạn nào mà chỉ nhìn vào lợi ích, loại tâm tính này thật quá đáng sợ.
Người như vậy mà đứng đầu thì không phải là chuyện tốt cho gia tộc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-646.html.]
"Cháu cho rằng mình thông minh, nhưng lại vứt bỏ cái tính người quan trọng nhất, cháu tưởng Vương Ngữ Thần mang tiếng xấu, mấy người các cháu sẽ có thể tốt hơn sao? Ngu xuẩn, cháu thậm chí không hiểu có vinh cùng vinh, mất cùng chịu mất là như thế nào.”
Lạc Di nhướng mày, nước nhà họ Vương cũng đủ sâu đó.
Bà cụ Vương rất tức giận, hai mắt đỏ hoe: “Tôi luôn cho rằng Tiểu Ngũ và Ngữ Thần từ nhỏ đã yêu thương nhau, có thể cùng nhau chơi đùa, không ngờ rằng... quá ác độc rồi."
Bà hai nhà họ Vương cũng không thể tin được mà nhìn con trai mình: "Tiểu Ngũ, nói với mẹ, những điều này đều là giả!"
Vương Tiểu Ngũ né tránh ánh mắt của bà ấy, lòng bà ấy chợt lạnh đi.
Trong nhận thức của bà ấy, chỉ có con quỷ mới sử dụng mỹ nhân kế! Con trai của bà ấy đã biến thành một con quỷ nhỏ rồi? !
"Sao con có thể..."
Vương Tiểu Ngũ nghiến răng nghiến lợi nói: "Ông nội, chuyện này không thể trách cháu được, mấy năm nay ông cứ luôn bao che cho bà nội, thiên vị Vương Ngữ Thần và dì của cô ta, nếu nói Vương Ngữ Thần chỉ là một đứa con hoang thì cháu không tin, mọi người đều không tin.”
Ánh mắt lão tướng quân Vương quét qua mặt đám con cháu một lượt: “Các cháu cũng nghĩ như vậy sao? Không tin đến mức hủy hoại cả cuộc đời của người khác sao?"
Mọi người đều lắc đầu nguầy nguậy, không, tuyệt đối không.
Không ưa thì có, nói mấy câu mỉa mai cũng có, nhưng những cái khác thực sự không có.
Vương Tiểu Ngũ trừng mắt nhìn bọn họ, một đám không có nghĩa khí.
Lão tướng quân Vương để tất cả vào mắt, chua xót trong lòng, hai mắt đỏ hoe.
"Ta vốn tưởng rằng nhà họ Vương sẽ thoát khỏi ác mộng, từng bước tiến về phía trước, càng ngày càng tốt lên, nhưng bây giờ ta mới phát hiện, việc người làm có ông trời nhìn, thế giới này thật sự có quả báo."
Sắc mặt của ba anh em họ Vương đều thay đổi: "Cha, người đừng kích động, sức khỏe quan trọng."
“Mọi chuyện đã qua rồi, đừng nhắc đến nữa.”
"Đứa trẻ này chỉ là không hiểu chuyện, sau này sẽ dạy dỗ thật tốt..."