Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 642
Cập nhật lúc: 2025-03-20 21:46:37
Lượt xem: 36
Lạc Di nhặt một mảnh thủy tinh từ từ dí vào cổ Vương Ngữ Thần: “Ăn nói cho cẩn thận, cố gắng làm người văn minh, hiểu chưa?"
Cô nói rất nhẹ nhàng, giống như một thiếu nữ dịu dàng ấm áp, nhưng việc cô làm thì lại vô cùng tàn nhẫn.
Lúc này Hồ Đông Quyết chỉ muốn chọc mù hai mắt mình, nhưng dù sao mọc lên cũng không có tác dụng.
Anh ta không còn dám đánh chủ ý lên Lạc Di nữa, nhỡ đâu nửa đêm cô lại xoa cổ anh ta... Không, không, không thể đắc tội với cô ấy, mạng nhỏ này quan trọng hơn.
Con ngươi của Vương Ngữ Thần d.a.o động, không tự chủ được mà run rẩy.
Cô ta sợ rồi! Cô ta chợt nhớ lại chuyện lần trước! "A…"
Lạc Di nhẹ nhàng vươn tay đ.â.m vào da Vương Ngữ Thần, một dòng m.á.u đỏ tươi chảy ra: “Ôi trời ơi, cô doạ tôi sợ quá, tay tôi bị run không dừng được làm xước da cô rồi, thật xin lỗi."
Thật ra cô đã tính toán kỹ, mặc dù chỉ bị trầy ít da, nhưng Vương Ngữ Thần lại có bóng đen tâm lý đối với loại chuyện này, cô ta sợ đến mức toàn thân run rẩy, ngay cả rắm cũng không dám thả, không còn hung hăng càn quấy như vừa nãy nữa.
Lạc Di vừa ra tay đã kiểm soát được cục diện.
Vương Tiểu Ngũ nheo mắt lại: "Lạc Di, cô muốn làm gì? Đây là chuyện của nhà họ Vương chúng tôi, tôi khuyên cô một câu, đừng nhúng tay vào."
Lạc Di cười khẩy, cô biết đây là chuyện do anh ta làm, đáng tiếc thủ đoạn có chút vụng về.
"Anh rất muốn biết cha ruột của Vương Ngữ Thần là ai phải không? Hỏi tôi đi, tôi biết tất cả."
Vương Tiểu Ngũ càng ngày càng không hiểu nổi Lạc Di: "Cô biết?" Một người nhà họ Vương chân chính như anh ta còn không biết chuyện này, thế mà một người ngoài như cô lại biết?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-642.html.]
Lạc Di mỉm cười nói: “Nhưng trước hết anh hãy hỏi ông nội mình, hỏi chú mình, hỏi cha mình xem bọn họ có đồng ý tiết lộ bí mật đã che giấu mấy chục năm qua không? Tôi là người ngoài, chả sao cả, nhưng trên dưới nhà họ Vương mấy người…”
"Lạc Di." Là lão tướng quân Vương lên tiếng, sắc mặt ông ấy lúc xanh lúc trắng, đầu đổ đầy mồ hôi, toàn thân bất ổn.
Lạc Di nhàn nhạt liếc ông ấy một cái: “Lão tướng quân Vương, đừng để người đã cứu cả nhà ngài đã phải đổ m.á.u còn phải đổ cả nước mắt, như vậy cháu sẽ cảm thấy thế giới này thật bất công."
Giọng nói lạnh lùng của cô vang lên: "Nếu thế giới này bất công, vậy thì để cháu đến chủ trì công bằng đi.”
Khóe mắt Vương Ỷ ươn ướt, lần này bà ấy bị cảm động, một dòng nước ấm truyền vào trái tim lạnh lẽo của bà ấy.
Lão tướng quân Vương liếc nhìn Vương Tiểu Ngũ, giọng nói buồn vui lẫn lộn: "Là cháu làm sao? Tay cháu cũng dài đó, dám phá hủy cả sự sắp xếp của ta, xem ra cánh cháu đã cứng rồi."
"Ông nội, cháu..." Vương Tiểu Ngũ muốn phủ nhận, nhưng dưới ánh mắt lạnh lùng của ông nội, anh ta lại không dám nói gì.
Lão tướng quân Vương nhắm mắt lại, vô cùng đau lòng: “Thằng hai, con dạy dỗ con mình không tốt, cha rất thất vọng.”
Trung tướng Vương vô cùng xấu hổ: “Xin lỗi cha, là lỗi của con.”
Lão tướng quân Vương chắp tay với các khách mời: “Các vị khách quý, để mọi người chê cười rồi, là tôi dạy dỗ con cháu của mình không tốt, để bọn chúng đấu đã lẫn nhau, Vương Ngữ Thần quả thực không phải họ Vương, con bé là con hoang được nhặt về… "
Sắc mặt Vương Ngữ Thần thay đổi mạnh mẽ: "Ông nội."
Lão tướng quân Vương nhẹ nhàng thở dài, nhớ lại chuyện cũ.
“Chuyện nói ra dài lắm, lúc gia đình chúng tôi gặp khó khăn phải phân tán, lão tam nhà chúng tôi đã gặp một sản phụ khó sinh, mọi người trong nhà đều đã qua đời, thằng ba nhà chúng tôi tốt bụng giúp đỡ một tay, trước khi qua đời, sản phụ đó đã giao đứa con mới sinh của mình cho thằng ba, thằng ba là người nhân hậu, nó đã dành dụm thức ăn và nuôi con bé một khoảng thời gian, nuôi lâu ngày cũng nảy sinh tình cảm nên đã dứt khoát nuôi dưới tên mình.”
.