Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 631
Cập nhật lúc: 2025-03-20 21:44:19
Lượt xem: 23
“Phương án này sẽ thu hút được các chuyên gia trong nước thành lập lên một đội ngũ nòng cốt, có thể nâng cấp công nghệ và phấn đấu thêm một bước tiến mới, chúng ta có thể sẽ luôn đi nhanh hơn một bước so với những người khác.”
“Ừ, đây là một ý tưởng không tồi.” Lãnh đạo mỉm cười nói, “Đến lúc đó sẽ cho cháu đứng ra làm người chỉ huy.”
“Hả, cái gì cơ?” Lạc Di sợ ngây người, nói đùa cái gì vậy? Cô muốn tự tổ chức ra một đội ngũ tư nhân là một chuyện, nhưng làm người chỉ huy này lại là một chuyện khác, “Cháu vẫn còn là một đứa nhỏ không hiểu chuyện đâu ạ.”
“Phụt.” Lãnh đạo phun trà, đứa nhỏ này thật là buồn cười.
Ông cụ Mạc trừng mắt nhìn Lạc Di một cái, nói chuyện cho nghiêm túc!
Được rồi, Lạc Di chớp đôi mắt, thật cẩn thận mở miệng, “Vậy cháu có thể hỏi thêm một vấn đề nghiêm túc nữa có được không?”
“Lạc Di.” Ông cụ Mạc có cảm giác rằng cô đang muốn gây chuyện .
Thái độ của lãnh đạo vẫn rất tốt, “Không sao, cháu hỏi đi.”
Lạc Di cười hì hì hỏi, “Có thể mời người nhà của cháu ở lại đây ăn một bữa cơm có được không ? Cháu rất tò mò thức ăn ở đây so với ở bên ngoài có gì khác biệt hay không.”
Cô lộ ra vẻ mặt tham ăn, đến cũng đã đến rồi, sao có thể không thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình một chút chứ?
Ông cụ Mạc vỗ trán thở dài, con nhóc nghịch ngợm này.
Nhưng lãnh đạo lại rất thích mặt này của cô, về phương diện nghiên cứu thì rất là chuyên nghiệp, nhưng về mặt cuộc sống hàng ngày lại rất là ngây thơ, đây là tính chất điển hình của một nhân viên kỹ thuật, có một chút khuyết điểm sẽ trở nên đáng yêu hơn, gần gũi hơn.
“Được, mời mọi người ở lại đây ăn một bữa cơm, Tiểu Từ, đi sắp xếp cho họ đi.”
Lạc Di vui vẻ ra mặt, “Cám ơn chú, không cần phải mời bọn cháu đâu ạ, bọn cháu có thể tự trả tiền cơm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-631.html.]
Bốn món mặn một món canh, có mặn có chay, đều là những món ăn gia đình, Lạc Di ăn vô cùng ngon lành, mặt mày hớn hở.
Còn không quên gắp thức ăn cho mọi người, “Thầy, ăn chút cá bổ não đi ạ.”
“Cha, ăn thịt kho tàu đi, đây là món cha thích ăn lắm cơ mà.”
“Mẹ, món thịt xào ớt này rất ngon, mẹ nếm thử đi.”
“Tiểu Nhiên, sao em lại ăn cơm trắng? Địa Tam Tiên* nấu rất ngon, em mau ăn đi.” (*Địa Tam Tiên là món ăn Trung Quốc được làm từ khoai tây, cà tím, ớt chuông xào..)
Lạc Nhiên khiếp sợ nhìn chị gái mình, không hổ là chị gái của cậu, lá gan rất lớn.
Tay của cậu bé đều đang run rẩy hết cả lên rồi, chị cậu còn nói chuyện không ngừng với lãnh đạo, thoải mái đáp lời, thật sự rất giỏi.
Cơm nước xong xuôi, Lạc Di móc tiền ra muốn trả, bị nhân viên công tác cười từ chối, đứa nhỏ này vậy mà thật sự muốn trả tiền ư?
“Mấy hộp thức ăn này em mang về ăn đi, lãnh đạo nói đây là quà mừng năm mới cho nhà em.”
“A, em không có chuẩn bị gì cả.” Lạc Di tới quá đột ngột, cô suy nghĩ một chút sau đó lấy từ trong túi ra một cái MP3, “Đây là quà mừng năm mới em tặng cho lãnh đạo, nhờ chị giúp em đưa cho chú ấy.”
Cô từ Mỹ trở về mang theo hai cái MP3, một cái cho thầy, cái này cô để tự mình dùng, bây giờ lấy ra tặng còn có chút đau lòng.
Chẳng qua thứ này sắp được đưa ra thị trường rồi, đến lúc đó cô bảo người đưa thêm mấy chiếc về.
“Hả, cái này…” Nhân viên công tác cũng không biết đây là cái gì, không dám nhận.
“Có qua có lại, đã làm phiền mọi người rồi ạ.” Lạc Di nhét đồ vào trong tay cô gái, mỉm cười với cô ấy, cô nở một nụ cười rất tươi, đẹp đến hoa cả mắt.
Khi đoàn người Lạc Di được đưa ra ngoài, nhân viên công tác đem MP3 đã trải qua các tầng kiểm tra nghiêm ngặt đưa đến trước mặt lãnh đạo, lãnh đạo nhìn vài lần, “MP3 à?”
.