Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 626
Cập nhật lúc: 2025-03-20 21:44:08
Lượt xem: 18
Cô cũng sắp trở thành một con mọt sách rồi, có con gái nhà ai mà tới tận đêm ba mươi tết vẫn còn ở phòng thí nghiệm cơ chứ?
Đám người lớn đều đã sớm dừng hết công việc để nghỉ ngơi rồi!
Ngô Tiểu Thanh lắc đầu, “Tiểu Di à, ở phòng thí nghiệm vui vẻ đến vậy sao, còn quan trọng hơn so với ba mẹ và em trai con à?”
Lạc Di cười híp mắt cúi đầu, “Con sai rồi, con sai rồi, đương nhiên là người nhà mình mới là quan trọng nhất, con đói bụng quá, có món gì để ăn không ạ?”
Lạc Quốc Vinh nhanh chóng đưa một chén canh qua cho cô, còn có chút tức giận quở trách, “Sao con lại còn chưa ăn cơm? A Văn và A Vũ chăm sóc con thế nào vậy? Một đám đàn ông làm sao mà đủ cẩn thận được, nếu không chúng ta tuyển thêm một cô gái nữa?”
Ngô Tiểu Thanh chọc vào cơ thể của Lạc Quốc Vinh, Lạc Quốc Vinh lúc này mới ý thức được không đúng, nhìn về phía hai người vệ sĩ bên cạnh.
Biểu tình của bọn họ rất kỳ quái, khuôn mặt đều nhăn nhó hết cả rồi, ông đổ mồ hôi, bọn họ đang tức giận à?
Nghĩ lại hai người bọn họ cũng không dễ dàng gì, gần sang năm mới mà không thể về nhà ăn cơm với người nhà, còn phải ở lại để bảo vệ cho Lạc Di.
“A Văn, A Vũ, bác không có ý gì khác, đừng hiểu lầm bác nhé, bác không có trách hai cháu đâu…”
Kỳ thật, A Văn A Vũ cũng quên mất phải ăn uống, cả ngày nay đều phải chạy tới chạy lui khắp nơi, tận mắt chứng kiến một chuyện lớn phát sinh.
Bọn họ cảm thấy rất là kích động, nhưng không thể nói được!
Nghẹn c.h.ế.t hai người bọn họ rồi! Aaaaaaaaa!
Người một nhà ngồi vây quanh lại một chỗ, cùng nhau ăn bữa cơm tất niên nóng hổi, tiếng cười nói vui vẻ ngập tràn trong căn phòng, tất cả mọi người đều cảm thấy rất là thoải mái.
Hôm nay Lạc Di không có trực đêm, sau khi ăn no thì lập tức đi ngủ, thời gian gần đây thật sự là mệt không chịu nổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-626.html.]
Sáng hôm sau Lạc Di vừa rời giường đã nhận được một đống bao lì xì, số tiền rất lớn, cô nhịn không được mặt mày hớn hở.
Cô vẫn còn là một cục cưng bé nhỏ được nhận bao lì xì, rất là vui vẻ!
Ngày hôm nay cô không có việc gì để làm cả, vì thế cô cùng với người nhà đi ra bên ngoài để dạo chơi.
Nhà họ Lạc ở thủ đô cũng không có người bà con họ hàng nào, vì vậy cũng không cần phải đi lại hỏi thăm ai cả, cứ dứt khoát đi ra ngoài dạo chơi tham gia náo nhiệt.
Trên đường phố lúc này đầy ắp những người đang ăn mừng năm mới, những cửa hàng ở cả hai bên đường đều đã chật ních người.
Không hổ là đất thủ đô, có rất là nhiều người, chỉ có điều tất cả mọi người đều không đi thăm hỏi họ hàng người thân hay sao?
Còn có rất đông người đi dạo lễ chùa, ăn kẹo hồ lô, mua sắm một đống đồ vật, khắp các con đường đều tràn ngập không khí vui mừng.
Sau khi đi dạo mệt mỏi, bọn họ tìm một nhà hàng nổi tiếng để ăn cơm.
Nhà hàng này có tổng cộng ba tầng, phong cách trang trí mang đậm nét phong tình cổ xưa của kinh đô, hết sức thú vị.
Nhân viên của nhà hàng đưa bọn họ tới bên cửa sổ lầu ba, đây là vị trí tốt nhất rồi, có thể nhìn thấy được phong cảnh náo nhiệt ở sát bên đường.
Hôm nay là ngày mùng một tết, việc làm ăn của nhà hàng vẫn rất là tốt, tỷ lệ ghế ngồi được lấp đầy được khoảng tám phần.
Vừa mới ngồi xuống, chợt nghe thấy một âm thanh gọi tên cô, “Lạc Di.”
Lạc Di vừa quay đầu nhìn, thì ra là dì Vương Ỷ, bà ấy đang ngồi cùng một chỗ với mấy người nữa.
Sau khi trở về cô chưa từng gặp lại dì Vương Ỷ, hôm nay vừa nhìn qua đã thấy, Vương Ỷ có sự thay đổi không hề nhỏ, khí sắc trên khuôn mặt cũng đã tốt hơn nhiều, trong ánh mắt cũng nhiều hơn một tia thần thái.
“Chào dì Ỷ, đã lâu không gặp, gần đây dì có khỏe không ạ?”