Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 616
Cập nhật lúc: 2025-03-20 21:42:41
Lượt xem: 23
Lạc Di gắp thức ăn trên bàn cho Lạc Quốc Vinh, dáng vẻ tươi cười vô cùng lấy lòng với ông, “Cha, thịt kho tàu cha thích ăn nhất này.”
Lạc Quốc Vinh vừa nhìn thấy vẻ mặt này của cô đã hiểu, trong lòng của ông vô cùng buồn bực, chuyện này thế mà lại là sự thật!
Đứa con gái nhỏ xinh xắn đáng yêu của ông đã bị tên nhóc thúi kia lừa đi mất rồi?!
“Con nói nhanh cho cha xem nào.”
Lạc Di ăn một miếng cơm trắng, hương vị này so với ăn cơm Tây còn ngon hơn rất nhiều, cô vẫn rất thích ăn cơm Trung Quốc nhất. “Tuổi của con cũng không được tính là yêu sớm, thế hệ trước kia con gái tầm mười bảy mười tám tuổi đã kết hôn hết cả rồi. Hơn nữa, hiện giờ anh Tiêu Thanh Bình lại không ở trong nước, sẽ không làm ảnh hưởng đến việc học của con đâu ạ.”
“Nhưng mà... “ Trong lòng của Lạc Quốc Vinh vẫn cảm thấy không được thoải mái.
Lạc Di bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, “Cha à, ngày nghỉ cha đi với con đến núi Ngũ Thanh một chuyến nhé.”
Lạc Quốc Vinh rất dễ dàng bị chuyển đề tài, “Có chuyện gì sao?”
“Đi an táng giúp cho một người ạ.” Lạc Di muốn nhanh chóng xử lý chuyện này cho xong, sau đó sẽ tập trung toàn bộ tinh thần để viết luận văn và nghiên cứu phát triển điện thoại di động.
Còn có rất nhiều việc đang chờ cô làm.
Cha mẹ Lạc: “...”
Tiếng gõ cửa vang lên, là vợ chồng ông cụ Mạc đến đây, “Lạc Di.”
Vừa nghe nói cô đã tỉnh lại, ông cụ Mạc cho dù là một phút cũng không thể nào chờ đợi nổi.
Lạc Di vô cùng vui vẻ đi ra nghênh đón, “Thầy Mạc, sư mẫu, con đang định cơm nước xong xuôi sẽ đến nhà hai người để thăm hỏi đây ạ.”
Ông cụ Mạc nhìn sắc mặc hồng hào của cô, trong lòng vô cùng vui mừng. “Lạc Di, em ở Mỹ thật sự đã làm rất tốt.”
Ông ấy cũng không ngờ Lạc Di sẽ làm ra được những chuyện như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-616.html.]
Lạc Di vẻ mặt vui vẻ, “Đó đều là do thầy đã dạy dỗ tốt ạ.”
Hai vợ chồng Lạc Quốc Vinh hai mặt nhìn nhau, vội vã hỏi, “Tiểu Di nhà chúng em đã làm chuyện gì vậy ạ?”
Vừa nhìn thấy hai người vệ sĩ đang đứng ở phía đằng kia, bọn họ đã ngay lập tức biết rằng con gái nhà mình lại làm ra chuyện lớn gì đó nữa rồi.
Nhưng còn chưa kịp hỏi thêm.
Ông cụ Mạc đã vui sướng nói: “Cũng không có chuyện gì, con bé chỉ giúp nhà nước kiếm thêm được mấy triệu đô la Mỹ mà thôi.”
Chỉ là một câu nói nhưng lại không che giấu được sự đắc ý của ông trong đó.
Lạc Quốc Vinh lập tức sợ đến ngây người, mấy triệu đô la Mỹ? Đó thật sự là một khoản tiền rất lớn.
“Thầy à, tin tức của thầy bị chậm mất rồi.” Lạc Di mỉm cười nói tiếp, “Trước khi trở về nước thì em đã kiếm thêm được mấy chục triệu đô la Mỹ nữa đấy.”
Ông cụ Mạc: “...”
Lạc Quốc Vinh và Ngô Tiểu Thanh: “...”
Sau đó Lạc Di ngồi trò chuyện cùng với ông cụ Mạc rất lâu, kể lại một lần nữa những chuyện đã xảy ra ở nước ngoài cho ông ấy nghe, không hề bỏ qua các chi tiết nhỏ nhặt nào.
Ông cụ Mạc càng nghe càng cảm thấy kích động, hết sức vui mừng nói, “Em ở nước ngoài làm ra những chuyện lớn như vậy, trách không được ông cụ Nhiếp cứ luôn miệng khen em không dứt lời.”
“Cống hiến cho nước nhà là trách nhiệm của mỗi người công dân.” Lạc Di cảm thấy dù cho năng lực của mỗi người có khác nhau như thế nào, nhưng nếu có thể làm một người có ích cho xã hội này, đó đã thật sự là một điều rất tốt rồi.
Tư tưởng giác ngộ của ông cụ Mạc rất cao, vì vậy cũng giáo dục cho học trò của mình làm theo những điều đó.
“Em đã làm rất tốt, thầy thật sự rất vui mừng.”
“Đúng rồi, đã sắp đến lễ khai giảng năm học mới, thầy sẽ giúp em xin nghỉ vài ngày, ngày mai em cứ ở nhà nghỉ ngơi đi, nhanh chóng viết xong bài luận văn của em, thầy sẽ thay em kiểm tra xét duyệt, có vấn đề gì thì cứ tới tìm thầy.”
Lạc Di gật đầu, “Vâng ạ.”