Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 615
Cập nhật lúc: 2025-03-20 21:42:39
Lượt xem: 31
A Văn và A Vũ nhìn nhau, bầu không khí gia đình trong nhà họ Lạc cũng không tệ lắm.
Bọn họ đi theo ai là bên trên quyết định, nhưng nếu gặp phải nhà nào lục đục cũng đau đầu lắm.
Lạc Di suy nghĩ rồi nói: “Cách vách cũng là nhà tôi, bên kia có hai phòng, sau này hai người ở bên đó nhé.”
"Được.”
Lạc Di ngáp, một cái, ngửi mùi hương quen thuộc toả ra từ trong tiệm, cuối cùng cũng về đến nhà rồi.
Cô thấy vô cùng yên lòng nên đ.â.m ra mệt nhọc: “Cha ơi, cha dàn xếp giúp bọn họ một chút nhé, phải có trước đã.”
Thấy cô mệt mỏi, Lạc Quốc Vinh đau lòng: "Được được, cha còn phải đi ra ngoài mua đồ ăn, con ăn tí bánh ngọt lót bụng trước, tắm rửa một cái rồi ngủ một giấc đi.”
"Vâng ạ.”
Lạc Di gặm hai cái móng heo, ăn một đĩa rau trộn, sắp xếp xong cho A Văn và A Vũ, lúc này mới tắm một cái bằng nước ấm, thay bộ đồ ngủ thoải mái, ngã vào trên giường rồi ngủ khò khò ngon lành.
Chờ tới khi cô thức dậy thì bụng đã đói tới mức kêu rột rột. Nàng ngẩn người nhìn lên trần nhà, mơ màng chưa tỉnh táo lắm.
A, đây là phòng của cô, cô về nước rồi.
Cửa bị đẩy nhẹ ra tạo thành một kẽ hở, là Ngô Tiểu Thanh, bà lặng lẽ tới xem thử con gái đã dậy hay chưa.
Lạc Di tinh mắt nhìn thấy bà, giật mình ngồi dậy, dang hai tay ra: "Mẹ ơi, Tiểu Di về rồi nè.”
Ngô Tiểu Thanh thấy mũi nghèn nghẹn, chạy tới ôm cơ thể mềm mại của con gái, xúc cảm ấm áp khiến nước mắt bà rưng rưng.
Cuối cùng cũng về rồi.
Chưa từng tách ra lâu như vậy, bà thật sự thấy không quen.
Nhưng bà kìm nén lại: "Đói bụng rồi đúng không, cha con nấu nhiều đồ ăn lắm, mau dậy ăn đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-615.html.]
Không có con gái bên cạnh bà, bà thật sự thấy không quen.
Lạc Di rúc vào lòng Ngô Tiểu Thanh, không muốn dậy, nũng nịu nhõng nhẽo: “Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm đấy, có mang quà về cho mẹ nè.”
Ngô Tiểu Thanh vuốt ve mái tóc suôn mượt của con gái, rất thỏa mãn: "Không phải con đã nhờ ông nội Tiêu mang nhiều đồ về lắm rồi sao? Mẹ không cần nhiều quà như vậy đâu, chỉ cần con về nhà sớm một chút là đủ rồi.”
Lạc Di thấy yên lòng vô cùng, đây là thứ vĩnh viễn không cảm nhận được ở nước ngoài.
"Nếu sau này con xuất ngoại du học thì mọi người phải làm sao bây giờ?”
Ngô Tiểu Thanh cũng phát rầu, nhưng đó là chuyện của mấy năm sau, để sau này rồi tính: “Con nghịch ngợm quá đấy, con ngủ một ngày một đêm, nhất định là đói lả rồi, mau dậy ăn cơm đi, có món cá hầm cải chua mà con thích đó, cá này là cha con tìm lâu lắm mới tìm được đấy, tươi lắm.”
Những món trên bàn toàn là món Lạc Di thích ăn, bày đầy ra.
Ông cụ Tiêu và thầy thuốc Lý đều có mặt, gặp được cô thì vô cùng vui vẻ.
Lạc Di cười tủm tỉm mở vali mình xách về ra.
Lạc Nhiên thấy trong ba cái vali to toàn là đồ ăn thì nhìn chằm chằm, wow: “Cho em hết à?”
Lạc Di cảm thấy thằng em này đúng là ngốc thật, chỉ nghe những lời thích nghe, còn lại thì bỏ ngoài tai hết.
“Là bảo em chia mỗi người một phần, tự em sắp xếp đi.”
Lạc Di lười nhọc lòng chuyện này, Lạc Nhiên lại vô cùng thích công việc đó, hí ha hí hửng đi chia đồ ăn.
Lạc Di bưng bát cơm, gắp một miếng cá hầm cải chua, chua chua ngọt ngọt, vào miệng là tan, chính là hương vị này, nhớ quá đi mất.
Đang ăn ngon lành vui vẻ, bỗng nhiên Lạc Quốc Vinh lên tiếng: “Tiểu Di, chuyện của con và Tiểu Tiêu là sao thế? Ông nội Tiêu của con nói hai đứa đang yêu đương hả? Chuyện này không phải thật, có đúng không?”
Ông nhìn con gái bằng ánh mắt trông mong, chờ cô phủ nhận.
Tiểu Di còn nhỏ mà, còn đang đi học thì yêu đương cái gì chứ, ít nhất cũng phải chờ mười năm sau rồi tính.
Tay Lạc Di run lên, miếng cá rơi vào trong chén, tự sặc nước bọt của mình, khụ khụ khụ.
.