Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 612

Cập nhật lúc: 2025-03-20 21:42:33
Lượt xem: 27

"Chuyện này không phải là chuyện bình thường à?"

Lại nữa, kiểu khoe khoang cao cấp này, bạn vĩnh viễn cũng không biết được trong kho thường thức của Lạc Di phong phú bao nhiêu.

Bọn họ đã gom được một mớ bài hát, số lượng rất lớn, chỉ trong một đêm mà họ có thể tìm được nhiều bài hát bản quyền như thế đúng là rất lợi hại.

Lạc Di chọn ra ba mươi bài từ trong số đó, không chọn những bài hát đang phổ biến nhất mà chọn những bài kinh điển, nghe hoài không chán nhất.

Đây sẽ là kho âm nhạc có sẵn của mỗi cái mp3, cái mp3 nào cũng như nhau, muốn nghe bài khác thì phải bỏ tiền ra mua.

Lúc này tất cả mọi người đều dẫn theo luật sư, nhanh chóng hiệp thương xong, ký kết hợp đồng.

Đến tận đây, toàn bộ nhiệm vụ của Lạc Di trong kỳ nghỉ hè cũng hoàn thành, có thể rút lui hoàn toàn được rồi.

Cùng ăn một bữa tiệc lớn để chúc mừng, cũng là để tiễn cô đi.

Ánh mặt trời sau giữa trưa vô cùng chói chang, đầu đường rộn ràng nhộn nhịp, Lạc Di ngẩng đầu tựa vào lan can trên ban công, mở to đôi mắt tò mò.

Giữ vững lòng hiếu kỳ là động lực lớn nhất để làm nghiên cứu khoa học.

Helen bước tới: "Cô đang nhìn cái gì vậy?"

Lạc Di hất cằm lên: "Người đi đường muôn màu muôn vẻ, rất thú vị."

Mỗi người đều có câu chuyện thuộc về riêng mình, ai cũng là vai chính của chính họ.

Helen hoàn toàn không thể hiểu được, người đi đường thì có gì thú vị chứ? Mà thôi, đầu óc của bọn họ chênh lệch nhau qua, không cùng một tần số.

"Đây là quà nhận lỗi, xin hãy nhận lấy."

Chưa tặng được chung cư cao cấp, cô ta thấy hơi bất an.

Lạc Di không quay đầu lại: "Hợp đồng đã ký rồi, cô không cần đưa nữa đâu."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-612.html.]

Helen không khỏi nóng nảy: "Đây là lời xin lỗi chân thành, hơn nữa cảm ơn cô lần trước không đuổi cùng g.i.ế.c tận, không làm khó tôi quá."

Sau khi chứng kiến thủ đoạn và bản lĩnh của Lạc Di, cô ta thấy rất hối hận.

Cô ta lại càng lo, lỡ như Lạc Di vẫn chưa bỏ qua thì có khi nào sau này sẽ cố ý làm khó gì hay không.

Cô ta âm thầm chịu thiệt mà còn không biết nữa.

Lạc Di nhìn cô ta một cách thản nhiên, cuối cùng vẫn nhận món quà xin lỗi đó, còn quà của ba người khác thì không nhận.

Không cần siêu xe, không cần chi phiếu trống, không cần châu báu.

Ngược lại điều này còn khiến mọi người đánh giá cao về cô hơn, cũng làm Helen như trút được gánh nặng.

Nhận lấy quà xem như đã hoàn toàn bỏ qua chuyện cũ, bắt tay giảng hòa.

Mỗi một giới đều có cách thức sinh tồn riêng, mà Lạc Di lại nắm rõ trong lòng bàn tay quy tắc trò chơi của xã hội thượng lưu, cái gì có thể nhận, cái gì không thể nhận, cô luôn có chừng mực nhất định.

Joe rất thông minh, đẩy một vali hành lý thật to tới: "Annie, đây là đặc sản của nước tôi, chúc cô lên đường bình an, về nước rồi nhớ viết thư cho tôi đấy."

Nguyên vali toàn là đồ ăn vặt như cà phê, chocolate, kẹo, bánh quy.

"Cảm ơn." Lạc Di vốn đang định đi mua cà phê, giờ thì không cần nữa.

Những người khác cũng không chịu thua, ai cũng tặng đặc sản nước mình, giá cả không cao nhưng có thể làm quà kỷ niệm.

Cuối cùng, mọi người hẹn sang năm gặp nhau ở Bắc Kinh.

Cứ như vậy, Lạc Di nhận bốn vali đặc sản, cô mang về để chia, để một vali lại cho Tiêu Thanh Bình nhưng bị anh từ chối, chỉ lấy một chút cà phê.

Anh ở đây muốn mua gì cũng tiện, không thiếu đồ ăn.

Đưa một vali cho mấy người đoàn trưởng Vương, để bọn họ tự phân chia.

Mấy người đoàn trưởng Vương bận tối mắt tối mũi, còn không có thời gian để ra ngoài đi dạo, không biết lúc về nhà phải ăn nói thế nào với người nhà đây.

Vậy nên món quà mà Lạc Di đưa rất hợp ý bọn họ.

Loading...