Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 608

Cập nhật lúc: 2025-03-20 21:42:24
Lượt xem: 23

Mọi người không thể không phục, đây là người đã trải qua việc đời.

Vậy nên bọn họ không thể không biết xấu hổ mà tặng món quà nào đó keo kiệt được? Người ta sẽ chướng mắt, đúng không?

Về vấn đề nguồn nhạc, để mai rồi bàn tiếp.

Tất cả mọi người đều có chuyện cần phải xử lý nên không ngồi lại lâu, vội vàng rời đi.

Lạc Di và Tiêu Thanh Bình không vội vàng đi về mà ngồi lại thêm một lát, thong thả ngắm phong cảnh trên đường.

Cho dù không làm gì cả, chỉ ngồi lẳng lặng một buổi trưa như thế cũng vô cùng thoải mái.

Trong lòng Tiêu Thanh Bình đã tràn ngập cảm xúc bịn rịn: "Tiểu Di, em phải về nước rồi."

Anh cũng rát muốn về chung, anh đã ở trên mảnh đất này ròng rã bốn năm rồi, sau này vẫn phải ở lại thêm mấy năm nữa.

Nghĩ đến đây, anh đã cảm thấy khổ sở.

Tiêu Thanh Bình vô cùng muốn ăn đồ ăn Trung Quốc, ăn những món ngon đặc sắc ở đầu ngõ nhỏ, nhớ ông nội, nhớ chú Lạc thím Lạc và Tiểu Nhiên.

Lạc Di hơi cau mày: "Không cần ra sân bay tiễn em đâu, em không thích cảnh khóc lóc đưa tiễn."

Tiêu Thanh Bình hơi tủi thân: "Em không lưu luyến chút nào luôn à?"

Lạc Di quay đầu, chủ động ghé sát vào lòng anh, Tiêu Thanh Bình là người rất thiếu cảm giác an toàn.

"Ngoài anh ra thì em không thấy lưu luyến gì hết, dù sao nơi đây cũng không phải nhà của em, em muốn ăn những món do cha nấu, bánh ngọt do mẹ làm, hay là anh về chung với em đi, không đi học nữa."

Tiêu Thanh Bình: ...

Nếu có thể thì anh cũng muốn quay về tổ quốc mà không màng tất cả lắm.

Nhưng nhớ tới sự kỳ vọng nặng trĩu đó, những lời dặn dò rưng rưng kia là anh lại không thể tùy hứng được.

Chỉ có thể tạm gác tình cảm cá nhân lại trước vinh nhục của quốc gia thôi.

Anh thở dài một hơi thật sâu, còn hai năm nữa mới có thể gặp lại cô, lâu như vậy sao.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-608.html.]

Cô còn chưa đi mà anh đã bắt đầu thấy nhớ cô rồi.

Lạc Di chọc cánh tay anh: "Hay anh xem thử nghỉ hè sang năm có thể về nước được không? Ada nói muốn dẫn bạn tới để du lịch, hay là tạo một hoạt động nửa chính thức đi? Tổ chức cho sinh viên tại Đại học Harvard giao lưu với những đại học nổi tiếng ở nước ta, tiện thể tham quan phong cảnh ở các nơi, nói không chừng còn kéo thêm được một đợt đầu tư từ nước ngoài."

Vì để bạn trai được về nhà một chuyến mà cô cũng cố gắng thật.

Nhìn mà xem, tìm được lý do to lớn biết bao.

Ánh mắt Tiêu Thanh Bình bừng sáng: "Ý tưởng này không tồi, để anh bàn với bọn họ xem sao."

Lạc Di thấy anh hiểu được ý của mình thì mặt mày hớn hở, nói chuyện với anh đúng là dễ dàng.

"Đúng rồi, khu chung cư kia của nhà Helen nổi tiếng lắm à?"

Tiêu Thanh Bình cười khẽ rồi trả lời: "Cũng tạm, đều cho sinh viên của Harvard thuê, nghe nói có vài người đang gây dựng sự nghiệp. Cô ta từng chọc giận em, em nhận lời xin lỗi của cô ta là huề nhau, xí xóa toàn bộ, cô ta cũng yên tâm."

"Nghe có vẻ không tồi." Lạc Di cười ha ha: "Chúng ta ra ngoài đi dạo đi."

"Được." Tiêu Thanh Bình nắm lấy tay cô, tay nắm tay bước chậm trên con đường ở một đất nước xa lạ.

Không phải lo sợ ánh mắt khác thường của người khác, chỉ cần là chính mình.

Hai người mua rất nhiều thứ, chuẩn bị mang về nước.

Bỗng nhiên Tiêu Thanh Bình dừng bước trước một cửa hàng, Lạc Di ngẩng đầu nhìn thì thấy là cửa hàng trang sức?

"Anh muốn mua gì à?"

Tiêu Thanh Bình kéo cô đi vào, nhân viên cửa hàng rất nhiệt tình, niềm nở với Tiêu Thanh Bình, vừa tiếp thị sản phẩm cho anh vừa khen vẻ ngoài của anh.

Còn hỏi có phải anh là người Nhật không?

Lạc Di trực tiếp bị ngó lơ, nhịn không được thở dài, tố chất của nhân viên cửa hàng ở đây tệ quá.

Tiêu Thanh Bình thản nhiên trả lời: "Tôi muốn mua nhẫn đôi."

Nhân viên cửa hàng tỏ vẻ suy sụp, thái độ lạnh lùng hơn rất nhiều: "Anh thích kiểu nào? Thích cái nào thì để tôi lấy cho anh."

.

Loading...