Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 600
Cập nhật lúc: 2025-03-20 21:42:07
Lượt xem: 33
Trong nhà hàng có rất nhiều người, Lạc Di gọi một phần cơm gà Cung Bảo xé phay, thêm một phần rau muống xào, một chén canh sườn heo rồi cùng cầm về phòng ăn.
Cô vừa mở cửa phòng, Nhiếp Khôn Minh đi tới với vẻ mặt nghiêm nghị: "Lạc Di, Nguyễn Phương c.h.ế.t rồi."
"A?" Lạc Di ngây ngẩn cả người: "Không phải nói vẫn còn đang hôn mê sao? Lẽ nào thật sự bị cháu giật điện c.h.ế.t rồi?"
Không phải chứ? Cô g.i.ế.c người rồi?? Theo lý thì không nên thế chứ.
Cô khống chế lượng điện rất tốt, dù có bệnh nền thì cùng lắm cũng chỉ làm cho đối phương hôn mê mà thôi.
Nhiếp Khôn Minh cau mày: "Nguyên nhân tử vong là do bị tiêm khí vào tĩnh mạch."
"Ám sát?" Lạc Di không chút phúc hậu thầm thở phào nhẹ nhõm, không phải cô giết!
"Đúng."
Lạc Di không có áp lực trong lòng thì bắt đầu ăn ăn uống uống.
Đối với cô, Nguyễn Phương chỉ là một người xấu có ý đồ làm hại cô, đau lòng? Không tồn tại.
Cơm gà Cung Bảo xé phay còn ngon như vậy, ăn trăm lần cũng không ngán, phối với rau muống nhẹ nhàng tươi mát, đúng là tuyệt đỉnh.
"Lạc Di."
Trong miệng Lạc Di còn ngậm một khúc xương: "Bác vẫn chưa đi ạ."
Nhiếp Khôn Minh: “...”
Ông ấy tiến vào, cửa không khóa: "Chúng ta tán gẫu về vũ khí phòng thân của cháu đi, lấy đâu ra đó?"
Lúc thì là châm gây tê, lúc thì là côn điện mini, đều là thứ không bán trên thị trường.
Lạc Di vô cùng cạn lời, này có gì hay để nói? "Bác, một nhà khoa học có thể bù lại cả quân đoàn, đây không phải lời nói suông."
"Ừm, cháu còn chưa phải là một nhà khoa học, nhưng đầu óc cháu linh hoạt, suy nghĩ lại càng đa dạng, lúc cần thiết có thể trang bị đến tận răng."
Thường cô hay ở trong phòng thí nghiệm, tự chuẩn bị mấy thiết bị nho nhỏ cho mình, ấy là việc quá đơn giản.
Sao cô có thể ra nước ngoài mà không có chút chuẩn bị nào cơ chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-600.html.]
Nhiếp Khôn Minh bị cô làm kinh ngạc đến không nói nên lời, hồi lâu sau mới hỏi: "Chính cháu chế tạo ra?"
Lạc Di khoát tay một cái: "Có vài cái là cháu tự chế, có vài cái là Tiêu Thanh Bình cho cháu."
Trên phương diện này, suy nghĩ của Tiêu Thanh Bình rất giống với cô, trông chờ vào sự bảo vệ của người khác còn không bằng làm bản thân mình mạnh lên đâu.
Anh học chuyên ngành vật liệu, được trời ưu ái trên phương diện này.
"Có vài cái? Rốt cuộc cháu có bao nhiêu cái?" Nhiếp Khôn Minh choáng váng, rốt cuộc hai tên nhóc phá phách này lén ông ấy làm bao nhiêu chuyện lớn rồi?
Lạc Di uống một ngụm canh sườn heo: "Cháu nghĩ, tốt nhất bác không nên biết."
Nhiếp Khôn Minh cười ha hả, trái lại ông ấy càng muốn kiến thức một chút: "Bác muốn biết."
Lạc Di ném một chiếc túi qua: "Bác cẩn thận một chút, thứ nào cũng có thể trở thành vũ khí phòng thân cả."
Nhiếp Khôn Minh đổ mấy thứ trong túi ra, không dám đụng bậy.
Ánh mắt ông ấy quét qua, tất cả đều là những vật nhỏ bình thường không có gì kỳ lạ, ví dụ như kẹp tóc, món trang sức nhỏ, lược, vật dụng bên người này nọ.
"Chiếc kẹp tóc nhỏ này cũng là vũ khí?"
Lạc Di nhẹ nhàng liếc mắt nhìn: "Còn có thể mở khóa."
Nhiếp Khôn Minh: “...” Mở khóa nơi đâu?? Ông ấy không muốn biết rõ chút nào.
"Đây là bình xịt gì? Bình xịt hơi cay?"
"Thuốc có thể khiến một con gấu to lâm vào hôn mê trong vòng ba giây."
"Còn cây bút này?"
Lạc Di cầm bút lên hí hoáy, vặn nắp đầu bút ra, thế mà nó lại là một con d.a.o sắc. Cô nhẹ vạch nó lên mặt kính, một tiếng két vang lên, kính vỡ tan như đậu phụ!
Nhiếp Khôn Minh nhìn đến ngẩn người.
Lạc Di ném bút đi, trưng bộ dạng cực kỳ vô tội: "Bác bồi thường mặt kính nhé, do bác muốn xem mà."
Hai mắt Nhiếp Khôn Minh phát sáng lạ kỳ: "Làm cho bác mỗi thứ một chiếc đi."
"Bác có s.ú.n.g phòng thân rồi còn cần gì nữa ạ?" Lạc Di tự mình biết mình, mấy vật nhỏ này đụng phải vũ khí nóng thì chẳng còn tác dụng gì nữa.
.