Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 599

Cập nhật lúc: 2025-03-20 21:42:04
Lượt xem: 38

"Cô chủ này." A Văn đứng cạnh vô cùng bất đắc dĩ nhắc một tiếng: "Cô không thể thẳng thừng đòi giải thưởng thế được."

Lạc Di nghiêng đầu đầy ngơ ngác, chớp chớp cặp lông mi dài, như một cô chủ nhỏ không hiểu thế sự: "Nhưng từ nhỏ đến lớn tôi đều thế mà, tôi muốn gì chỉ cần nói một câu là tự nhiên sẽ có người dâng đến tay tôi."

A Văn đỡ trán thở dài: "Đó là cấp dưới của cô, còn đây là cảnh sát, không giống nhau."

Được rồi, cuối cùng cảnh sát cũng đã hiểu, đây chính là một cô chủ nhỏ được người nhà bao bọc quá mức, ngây thơ đơn thuần lương thiện, không biết thế gian hiểm ác, lại có một bầu m.á.u nóng.

Gặp chuyện thì nhiệt tình xông lên, xong rồi tỉnh táo lại thì liền kinh sợ, đã hiểu.

Trước khi đi, viên cảnh sát còn biểu dương cô vài câu, khuôn mặt nhỏ của Lạc Di đỏ lên, vừa thẹn thùng lại vừa hưng phấn, cực lực che giấu nhưng lại không thể giấu được vẻ vui sướng nho nhỏ, đúng là quá đáng yêu rồi.

Bọn họ vừa đi, Lạc Di liền ngồi dậy duỗi lưng một cái, vẻ mặt lạnh nhạt cầm gương lên liếc mắt nhìn, có phải lớp giả trang hơi trắng quá rồi không?

"Tạm lừa qua được chứ?"

A Văn giơ ngón tay cái lên cho cô, phục sát đất!

"Cô thực sự không phải là sinh viên trường kịch nghệ à?"

Diễn xuất như thần, quả là tên gạt người không đền mạng.

Lạc Di cười ha ha: "Lát nữa là xuất viện được rồi, chúng ta ra ngoài ăn bữa ngon."

"Cộc cộc." Tiếp gõ cửa lại vang lên, Lạc Di lập tức nằm lại giường.

Lần này là Lisa và người nhà của cô ấy, họ mang hoa tươi và quà đến để tỏ lòng biết ơn.

Cảm xúc của cha mẹ cô ấy vô cùng kích động, họ nói lời cảm ơn lần nữa, xong còn đưa cho cô một tấm danh thiếp, bảo là có việc gì có thể tìm bọn họ.

Lạc Di lướt sơ qua, là chủ tịch ngân hàng, có ích, cất kỹ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-599.html.]

Cô lại nhìn sang cô gái vẫn luôn giữ im lặng: "Lisa, cậu vẫn ổn chứ?"

"Tớ rất khỏe, cảm ơn…" Lisa bị kinh sợ quá độ, vẻ mặt có hơi dại ra, đây là di chứng đau thương.

Lạc Di khẽ cau mày, lấy ba lô qua, lật một trang giấy ra soạt soạt soạt vẽ một chú chó hoạt hình đáng yêu, rồi gấp giấy thành một ngôi sao may mắn: "Tặng cho cậu ngôi sao may mắn nay, hi vọng may mắn sẽ luôn bên cậu."

Lisa trịnh trọng nhận lấy, xem đi xem lại, lòng như được rót vào một dòng nước ấm: "Cảm ơn, chúng ta có thể làm bạn không?"

Lạc Di cười híp mắt nói: "Tớ cho rằng chúng ta đã là bạn rồi."

Hốc mắt Lisa đỏ lên, cô ấy vừa cảm động lại vừa vui sướng: "Vậy nên, cậu mới có thể phấn đấu quên mình lao ra cứu tớ sao?"

Lạc Di dùng ngón tay dí dỏm tạo một trái tim nhỏ, đặt bên miệng khẽ hôn rồi thổi tới cho cô ấy: "Tớ rất thích vẻ dễ thương của cậu, tặng cậu một trái tim nhỏ này."

Xem như dỗ dành cô ấy, lỡ đâu không thể bước ra khỏi bóng ma thì cuộc đời này của cô ấy sẽ kết thúc mất.

Chỉ cần trong phạm vi năng lực của mình, cô vẫn rất sẵn sàng giúp đỡ.

Lisa vui vẻ bổ nhào qua ôm lấy cô: "Công chúa Annie này, tớ cũng thích cậu lắm lắm á."

Lạc Di: “...” Này, cô thực sự không phải công chúa đâu!

Thấy cuối cùng con gái mình cũng có sức sống trở lại, cha mẹ Lisa đều đã vui sướng đến phát rồ, Annie này quả là một cô bé ngoan, cô quá tốt bụng rồi.

Lisa ở lại trong phòng bệnh suốt cả buổi chiều, rất nhanh đã quen thân với Lạc Di, còn vui vẻ cùng nhau uống trà chiều.

Trước khi đi, cô ấy còn lưu luyến không rời nói: "Có rảnh hẹn nhau nhé."

"Ok."

Chân trước bọn họ vừa đi, chân sau Lạc Di đã thu dọn đồ đạc: "Chúng ta cũng mau về thôi, vẫn có thể bắt kịp bữa cơm."

A Văn nhận lấy đồ: "Không phải cô đã ăn suốt buổi chiều rồi sao?"

"Ăn vặt không no, tôi chỉ muốn ăn chút cơm thôi." Lạc Di có một chiếc dạ dày không đáy, một ngày không ăn cơm là lập tức phát hoảng.

Loading...