Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 567
Cập nhật lúc: 2025-03-20 13:22:25
Lượt xem: 40
Mặt Lý Dương trắng bệch, đau lòng lại tự trách, thời điểm lúc cô bất lực nhất, gã ta cũng không biết đến sự tồn tại của cô.
Thậm chí gã ta không dám hỏi, rơi vào tay bọn buôn người đã gặp phải chuyện gì.
Gã ta cũng đã làm buôn lậu, buôn bán người, quá rõ bọn buôn người có bao nhiêu điên cuồng, chuyện gì cũng làm được.
Đây thật sự là báo ứng!
Gã ta bỗng nhiên hiểu được sự tàn nhẫn của Lạc Di, cô cũng chỉ là một cô bé muốn bảo vệ chính mình, có gì sai chứ?
“Xin lỗi.”
“Đều qua rồi.” Lạc Di hời hợt xem nhẹ nói.
Nhưng điều này càng khiến Lý Dương đau lòng hơn, chỉ có trải qua quá nhiều thống khổ mới có thể nói ra những lời lạnh lùng như vậy.
Gã ta có tư cách gì trách cô đây?
Chưa từng nuôi nấng cô một ngày, cô đối với gã ta không có tình cảm, là chuyện quá bình thường, cô nguyện ý đưa cơm tù cho gã ta, đã là chuyện hiếm rồi.
Lạc Di khẽ lắc đầu, sau khi lấy một quả trứng gà khác đút cho gã ta ăn, xoay người đi ra ngoài.
Phía sau truyền đến một giọng nói: “Mong sau này cô đều bình an vui vẻ, không còn đau khổ nữa.”
Lạc Di không quay đầu lại: “Về nước cải tạo cho tốt đi.”
Cửa khép lại, Lạc Di khe khẽ thở dài một hơi, đáy lòng hiện lên một tia ưu thương nhàn nhạt.
Diễn xuất của cô có vẻ tiến bộ trở lại.
Đoàn trưởng Vương giơ ngón tay cái lên với cô, bội phục không thôi.
Lý Dương sắp bị áp giải về nước, vì phòng ngừa gã ta chống đối, hoặc muốn tự sát, liền để cho Lạc Di nghĩ biện pháp trấn an vài câu.
Tuy rằng gã ta bị bắt, một số thủ hạ cũng bị bắt, nhưng nghe nói ở bên ngoài còn có không ít thủ hạ, chỉ sợ trên đường đi sẽ gặp phiền phức.
Lực sát thương của Lý Dương quá lớn, không thể không đề phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-567.html.]
Lạc Di cũng vì bảo vệ bình an, hãm hại Lý Dương một phen, nếu như thủ hạ của gã ta đến báo thù, làm sao đấu lại đây?
Chỉ có thể tiếp tục lừa gạt.
Chạng vạng tối, một chiếc xe chở tù nhân màu trắng dừng ở cửa, mấy nhân viên an ninh được trang bị vũ trang đầy đủ canh giữ ở gần xe tù,
Hai tay Lý Dương bị trói được áp giải ra ngoài, toàn bộ nhân viên an ninh vây quanh hắn bốn phía, hết nhìn đông tới nhìn tây đầy lo lắng, sợ thủ hạ của gã ta nhảy ra cứu người.
Trên đường từ đây đến sân bay là nguy hiểm nhất.
Lý Dương đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn lại, có mấy bóng dáng quen thuộc đang đứng trên ban công tầng hai.
Gã ta giơ tay lên vẫy vẫy, đang tạm biệt.
Lạc Di mỉm cười, phất phất tay với gã ta, nhanh chóng về nước đi.
Nhưng vào lúc này, có một tiếng s.ú.n.g vang lên, thân thể Lý Dương lung lay sắp đổ, lảo đảo vài cái, ngã vào trong vũng máu, hai mắt mở to, khóe miệng lại giương lên một cười giải thoát.
Súng b.ắ.n vào đầu, trí mạng tại chỗ.
Dưới ánh mặt trời, nụ cười của Lạc Di cứng đờ, trong đầu trống rỗng, hai tay nắm thật chặt lan can.
Máu tươi, m.á.u đỏ, m.á.u đỏ thấm người.
Tiêu Thanh Bình bước nhanh tới, ôm lấy Lạc Di, đặt đầu cô vào trong ngực: “Đừng nhìn.”
Bên người truyền đến một trận âm thanh vang dội, Vương Khởi bị dọa đến ngất xỉu, nặng nề ngã trên mặt đất.
Lạc Di nhắm mắt lại, nhưng làm sao cũng không xua đi được vệt m.á.u đỏ kia.
“Chả trách ông ta bảo em mang tro cốt của mình về quê an táng, ông ta đã sớm đoán được kết cục của mình.
Đúng vậy, người thông minh như vậy làm sao có thể không biết?
Cho nên, cười để đón nhận cái chết?
Khoảnh khắc đó, gã ta đang suy nghĩ cái gì?
Tiêu Thanh Bình ôm chặt thân hình nhỏ gầy: “Đây là lựa chọn của ông ta, mỗi người đều phải chịu trách nhiệm về những chuyện mình đã làm, ông ta làm quá nhiều chuyện xấu, trở về cũng phải ngồi tù cả đời, đó không phải là điều ông ta có thể chịu đựng được.”