Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 557

Cập nhật lúc: 2025-03-20 13:22:05
Lượt xem: 29

Về mặt lý trí, gã có thể hiểu được sự lựa chọn của cô, nhưng về mặt tình cảm thì gã lại có chút không cam tâm, gã chỉ vào Vương Khinh: “Cô ta bỏ rơi cháu mà cháu không hận sao?”

Vương Khinh lạnh lùng nhìn sang, vẫn là dáng vẻ lạnh lẽo và bướng bỉnh đó.

Bà ấy bỏ rơi con đấy, thì đã sao?

Bà ấy ghét gã, cũng ghét đứa con đó.

Trong mắt Lạc Di lộ ra chút từ bi: “Nếu không bất đắc dĩ, không có người mẹ nào cam lòng bỏ rơi con hết. Tôi tôn trọng sự lựa chọn của bà ấy.”

Trái tim của Vương Khinh như bị một chiếc búa đập thật mạnh, trong nháy mắt, bà ấy sụp đổ, che mặt khóc nức nở.

Khoảnh khắc đó, cảm giác đau khổ, tuyệt vọng, tủi thân đều hóa thành nước mắt chảy ra ngoài.

Người trưởng thành thường sụp đổ chỉ trong nháy mắt.

Lạc Di khẽ thở dài, bước tới ôm bà ấy, Vương Khinh nằm trong vòng tay cô khóc đến ngất đi.

Nhẫn nhịn rất nhiều năm, khổ sở rất nhiều năm, cuối cùng bà ấy vẫn đã suy sụp.

Lý Dương im lặng một hồi rồi lặng lẽ đi ra ngoài. Đám thuộc hạ vội vàng đi theo, nhìn thấy hốc mắt của lão đại bọn họ đỏ hoe.

“Lão đại, anh...”

Lý Dương lau mặt: “Không ai có thể biết được mọi việc trong quá khứ là đúng hay sai, nhưng tôi có lỗi với con mình, tôi muốn bù đắp cho nó.”

Đợi bọn họ rời đi, Lạc Di rũ vai xuống, toàn thân đều thả lỏng.

Cuối cùng cô cũng đánh lừa được rồi, chuyện này xem như đã xong rồi.

Tiêu Thanh Bình giơ ngón cái lên khen ngợi cô, em thật tuyệt vời, trâu nhất thế giới.

Đến khi Vương Khinh trên ghế sofa tỉnh dậy, bà ấy phát hiện Lạc Di và Tiêu Thanh Bình đang ngồi trên ban công ăn bữa sáng thịnh soạn, nói nói cười cười như đang đi nghỉ dưỡng.

Bà ấy sờ lên đôi mắt khô khốc, có chút xấu hổ, tại sao mình lại mất kiểm soát như vậy?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-557.html.]

Lạc Di nhìn thấy bà ấy đã tỉnh dậy, vẫy tay với bà: “Cô Vương dậy rồi, mau qua ăn sáng cùng bọn cháu, có bánh bao nhân thịt và xíu mai tôm.”

Vương Khinh cho rằng bà ấy đã sớm không còn hình tượng gì trước mặt cô nữa, thôi thì cứ thế đi.

Bà ấy bước đến nhìn thử, cừ thật, có hơn hai mươi loại đồ ăn, Trung - Tây kết hợp, xếp đầy bàn, đây là đãi ngộ của công chúa rồi.

“Cháu không sợ lại bị đánh thuốc sao?”

Lạc Di nhướn mày, cười nghịch ngợm: “Có một số người đã phải trả giá cho việc này rồi.”

“Xì.” Vương Khinh phì cười, từ khi bà ấy khóc, tảng đá cứng rắn đè lên n.g.ự.c quanh năm cũng đã rơi xuống, nên bà ấy không còn khó chịu nữa.

Lạc Di gắp cho bà ấy một cái bánh bao nhân thịt: “Cô ăn nhiều chút, chúng ta vẫn còn một trận chiến khốc liệt cần phải đánh.”

Vương Khinh có chút thích cô rồi, không phải vì m.á.u mủ ruột rà mà là thích sự thông minh và quả quyết của cô: “Sẽ thắng sao?”

“Dù sao trước đây cháu cũng chưa từng thua.” Lạc Di búi tóc, khuôn mặt trắng nõn có chút bất cẩn.

Ăn xong, Lạc Di dựa vào lan can ban công ngắm phong cảnh, khu nhà vườn này chiếm diện tích rất lớn, bãi cỏ được chăm sóc rất tốt.

Tiêu Thanh Bình cắt một đĩa trái cây đặt vào tay cô: “Ngày mai anh phải đi rồi.”

“Ừm, em đảm bảo anh có thể trốn thoát an toàn.” Lạc Di đã nghĩ cách trốn thoát, cô dùng ngón tay gõ nhẹ vào lan can, khuôn mặt cô nhẹ nhàng sáng sủa.

Lúc này nhất định bọn họ đã phát hiện ba người mất tích, đoàn trưởng Vương dù có ngu ngốc đến đâu cũng nên biết được ai là người ra tay.

Nhưng để điều tra được nơi đây, cần phải mất một chút thời gian.

“Ý anh không phải vậy…” Tiêu Thanh Bình hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm nói: “Em nói anh là bạn trai của em…”

“Em chỉ nghĩ cho sự an toàn của anh, anh đừng băn khoăn...” Lạc Di đè thấp giọng: “Chúng ta vẫn là bạn tốt.”

Tiêu Thanh Bình nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang cử động của cô: "Nhưng anh muốn làm... bạn trai thật sự của em.”

.

Loading...