Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 554
Cập nhật lúc: 2025-03-20 13:22:00
Lượt xem: 42
Cô vừa nhát gan vừa bướng bỉnh, rõ ràng là hai tính cách trái ngược nhau, nhưng lại dung hợp vô cùng tự nhiên.
Thậm chí Lý Dương còn nhìn thấy hình ảnh của Vương Khinh trong cô.
“Trả lời câu hỏi của chú, nếu không…” Lý Dương không nói nên lời, gã bắt đầu có chút lo lắng. Nếu đây là con gái mình...
Mặc dù gã không phải là người tốt nhưng gã vẫn muốn làm một người cha tốt.
Gã nhìn sang Vương Tiểu Lam hỏi: “Nó là con gái của cô sao?”
Vương Khinh cau mày, vô thức nhìn về phía Lạc Di, Lạc Di nháy mắt với bà ấy.
Vẻ mặt của Vương Khinh vô cùng phức tạp, vừa ngang ngược vừa kiêu ngạo: “Không phải, tôi không có con, nó... chỉ là con của bạn tôi.”
Nếu như bà ấy trực tiếp thừa nhận, Lý Dương sẽ nghi ngờ. Nhưng bà ấy từ chối thẳng thừng không né tránh, Lý Dương sẽ tin được mấy phần. Con của bạn sao đáng để bà ấy liều mạng bảo vệ?
Gã nhìn cô gái xinh đẹp, trong lòng mềm nhũn: “Đừng ngồi dưới đất, lạnh.”
Vương Khinh kéo Lạc Di đứng dậy, hai người không ai bảo ai mà hơi nghiêng đầu. Thuộc hạ của Lý Dương đột nhiên hét lên: “Lão đại, anh nhìn xem, nhìn từ góc độ này rất giống, không đúng, phải nói là như hai giọt nước.”
Lý Dương nhìn theo tầm mắt hắn ta, đồng tử giãn mạnh ra, đúng vậy! Rất giống!
Bọn họ là mẹ con ruột!
Một luồng nhiệt từ đáy lòng dâng lên, nhanh chóng lan ra tứ chi, khiến cho hốc mắt gã hơi ươn ướt.
Gã có một đứa con gái!
Vương Khinh hung ác trừng mắt nhìn thuộc hạ của gã nói: “Chúng tôi không giống nhau chút nào, đừng nói bậy!”
Hai người càng không chịu thừa nhận, bọn họ lại càng cho là đúng.
Nguy hiểm tạm thời được giải trừ, Lạc Di chạy đến chỗ bên cạnh Tiêu Thanh Bình, cô sờ trán anh. Vì sao anh còn chưa tỉnh?
Không đúng, hai người bọn họ đã ăn hết bát cháo hải sản có thuốc rồi, anh thì sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-554.html.]
Cô không khỏi lo lắng, hung hăng trừng mắt nhìn Lý Dương: “Ông cũng đánh thuốc mê anh ấy à? Tại sao anh ấy còn chưa tỉnh lại? Nếu như anh ấy có chuyện gì, ông không xong với tôi đâu.”
Lý Dương khẽ nhíu mày, nháy mắt ra hiệu cho thuộc hạ. Tên thuộc hạ hắt một cốc nước lạnh lên mặt Tiêu Thanh Bình, anh từ từ tỉnh lại, ngơ ngác nhìn Lạc Di.
Vẻ mặt anh đột nhiên thay đổi, anh xoay người ngồi dậy rồi ôm lấy Lạc Di: “Tiểu Di, em không sao chứ? Đừng sợ, đừng sợ, có anh đây.”
Nửa đêm anh vào nhà vệ sinh thì nghe thấy tiếng sột soạt từ bên ngoài truyền vào, anh lo lắng nên ra ngoài kiểm tra thì thấy mấy người mặc đồ đen đang vác Lạc Di và Vương Khinh đang hôn mê đi.
Thấy vậy, anh nóng nảy xông tới ngăn cản thì bị mấy người đó đánh cho bất tỉnh.
Lạc Di cũng ôm lấy anh, đôi tay nhỏ nhắn của cô vô thức xoa lưng anh, cơ thể anh cứng đờ.
Lý Dương nhìn thấy cảnh tượng ôm nhau này thì cảm thấy rất chướng mắt, gã bước tới tách bọn họ ra: “Đám đàn ông đều xấu xa, con gái phải biết tự bảo vệ mình.”
Vương Khinh: "..."
Ha ha, nhanh thế đã nhập vai người cha rồi à? Đàn ông dễ bị lừa như vậy sao?
Lạc Di mất kiên nhẫn hất tay Lý Dương ra: “Loại biến thái như ông có tư cách gì mà chỉ trích người khác? Rốt cuộc ông muốn cái gì?”
Lý Dương không tức giận, khóe miệng nở nụ cười nhạt: “Tính tình cháu không tốt chút nào.”
“Tào lao.” Lạc Di rất không vui: “Anh Thanh Bình, anh nói cho ông ta biết, em là người như thế nào?"
Tiêu Thanh Bình lập tức hóa thân thành cái máy khen ngợi: “Một cô gái hoàn mỹ, thông minh, dễ thương, lanh lợi, tốt bụng, dịu dàng, xinh đẹp. Không chấp nhận phản bác.”
Lý Dương: "…"
“Hai đứa có quan hệ gì?”
Suy nghĩ của Lạc Di quay cuồng: “Đây là…bạn trai tôi.”
Cô đặt Tiêu Thanh Bình vào vòng tròn bảo vệ của mình, dù Lý Dương có độc ác hơn nữa thì cũng kiêng nể vài phần.
Lừa bịp, cô lại tiếp tục lừa bịp.
Hạnh phúc đến quá đột ngột, Tiêu Thanh Bình vui vẻ sắp phát điên, anh ngốc nghếch gọi: “Tiểu Di.”
.