Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 552
Cập nhật lúc: 2025-03-20 13:21:56
Lượt xem: 23
Ông cụ Tiêu cười, nói: "Đùa thôi, ông mệt quá không muốn đi đâu cả. Các cháu đi chơi đi".
Tiêu Thanh Bình thầm thở phào nhẹ nhõm, niềm nở mà gọt táo cho ông nội.
"Tiểu Di, về ngủ sớm chút đi, ngày mai chúng ta sẽ xuất phát sớm."
"Được."
Lạc Di ở lại nửa tiếng rồi trở về phòng, Vương Khinh đang uống cháo hải sản, mùi thơm nồng nặc, Lạc Di không chịu thua kém mà nuốt nước bọt: “Ở đâu ra vậy?”
Tâm trạng của Vương Khinh trở nên ổn định hơn rất nhiều: “Của nhân viên khách sạn mang tới, cô muốn ăn thì tự lấy đi.”
Trên bàn có món cháo thơm ngào ngạt và nhiều món ăn kèm khác nhau.
Kỳ thật bữa tối Lạc Di đã ăn rất nhiều. Nhưng khi nhìn người khác ăn, cô cũng muốn ăn. Cô ăn nửa bát cháo.
Bát cháo sánh mịn thơm ngon, có rất nhiều nguyên liệu. Bào ngư nấu với tôm và sò điệp ngon tới mức ăn không dừng được.
Vương Khinh nhìn một cô cái rồi nói: "Bộ đồ ngủ của cô khá dễ thương đó, cũng là do chị Thanh may à?"
Trước n.g.ự.c có một họa tiết con thỏ trông rất mềm mại và dễ thương.
“Ừm.” Lạc Di sờ sờ lên bộ đồ ngủ màu hồng của mình, có hơi nhớ nhà.
Trải qua một ngày mệt mỏi, vừa đặt đầu lên gối cô đã ngủ thiếp đi.
Cô có một giấc mơ, trong đó cô cứ đi trong một cánh đồng tối tăm, không thể tìm thấy bất kỳ ánh sáng nào, làm cô vô cùng lo lắng.
Rốt cuộc đây là đâu? Cái nơi xập xệ này!
Đường còn không bằng phẳng, có thoát ẩn thoát hiên làm cô bực mình quá.
Trước mắt cô lóe lên một tia sáng, cô vui vẻ mà chạy tới, càng lúc càng gần, càng gần hơn...
"Tỉnh rồi à?" Một giọng nói vang lên bên tai cô, Lạc Di nghe rất quen, là ai vậy?
Cô ngơ ngác nhìn người đàn ông xa lạ trước mặt với vẻ mặt đờ đẫn, cô vẫn đang mơ à?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-552.html.]
Giấc mơ này thật kỳ lạ, chân thực quá!
Người đàn ông nhìn cô vài lần, cô quả thực là một mỹ nhân hiếm có: "Cô có biết tôi là ai không?"
“Không biết.” Lạc Di xoay người ngồi dậy, dụi dụi mắt. Ôi, cảm giác này không đúng lắm, thật sự rất đáng sợ.
"Tôi tên là Lý Dương, không biết cô đã từng nghe qua chưa?"
Lý Dương? Cô cuối cùng cũng nhớ ra vì sao giọng nói này quen quen. Ngày đó, ông ta là một trong hai người đứng nói chuyện ở cửa nhà vệ sinh của đại sứ quán, đã bị cô vô tình đụng phải...
Không đúng, cô cắn môi, đau quá!
Cô chửi thề, đây không phải là mơ hả!
Đây chính là đại ác ma Lý Dương! Người đã chiến đấu với đoàn trưởng Vương!
Toàn thân cô cảm thấy khó chịu, nhưng lại không biểu hiện ra trên mặt. Càng nguy hiểm cô lại càng phải bình tĩnh hơn: "Tôi biết ông, tại sao ông lại ở đây?"
Lý Dương cảm thấy rất thú vị: "Cô không sợ sao?"
“Sợ cái gì?” Lạc Di nghịch chiếc vòng bạc trên cổ tay trái. Cô nhìn xung quanh, đây là một nơi hoàn toàn xa lạ.
Ánh mắt cô dừng lại. Ha, Tiêu Thanh Bình và Vương Khinh đều ở đó, hai người đều đang bất tỉnh.
Mấy người mặc đồ đen đứng trong góc, vẻ mặt như bày thế chờ quân địch, tình huống này thật sự là...
Cô giơ ngón tay cái lên: "Bản lĩnh thật, nửa đêm nhà trọ canh phòng nghiêm ngặt mà ông cũng có thể bắt cóc chúng tôi tới đây được, mạnh thật đấy."
Lý Dương cảm thấy rất thú vị, các cô gái bình thường đều sẽ sợ hãi. Nhưng cô lại ngược lại, còn dám khen ngợi gã.
Đó là rộng lượng? Hay là cô mất trí rồi?
"Đoán xem đây là đâu?"
Lạc Di nói một cách thản nhiên: “Phố người Hoa?”
Mấy người áo đen đều sửng sốt, Lý Dương cũng vô cùng kinh ngạc: "Làm sao cô biết?"
Đầu óc Lạc Di nảy số rất nhanh: “Phố Tàu là một nơi vàng thau lẫn lộn, dân cư đông đúc và nhiều băng đảng. Chuyện giấu người da vàng ở đây giống như thả một cây kim xuống đáy biển. Hơn nữa, có thể tự do ra vào khách sạn, thế lực lớn như vậy. Để tôi nhớ xem, băng đảng sớm nhất ở khu phố người Hoa Cựu Kim Sơn là Hội Tam Hoàng Hồng Môn. Bây giờ, do bang ông Quảng và Quỷ Anh thống trị, ông là Quỷ Anh phải không?”
.