Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 540
Cập nhật lúc: 2025-03-20 13:21:31
Lượt xem: 29
Mặt Vương Khinh đầy nước mắt, vô cùng nhếch nhác: "Đó là đường đi ngang qua khách sạn, tôi không biết gã có ở trong khách sạn hay không."
Lạc Di cảm thấy càng lúc chuyện này càng thú vị: "Gã có quen giáo sư Dương không?"
"Gì cơ?" Vương Khinh có hơi không phản ứng kịp: "Hẳn là không quen đi, một người là giáo sư khoa khảo cổ của đại học Nhân dân, người còn lại là sinh viên đại học Thể thao Bắc Kinh."
"Đại học Thể thao Bắc Kinh?" Lạc Di biết rõ lịch sử của trường này, mấy năm sáu mươi cực kỳ loạn: "Tên gã là gì?"
Vương Khinh im lặng một lúc rất lâu, cuối cùng hộc ra một cái tên: "Lý Dương."
Bà ấy cho là rất khó nói ra miệng, nhưng trước mặt Lạc Di nó lại không khó chút nào.
Có lẽ, do Lạc Di đủ đặc biệt, đủ lạnh lùng, đủ lý trí, cô sẽ không an ủi người khác.
Lạc Di giật mình: "Lý Dương, Dương Lý?" Đây cũng là trùng hợp sao?
Cô không tin!
"Cô đang nghi ngờ cái gì?" Vương Khinh mím môi: "Dù giáo sư Dương không biết dạy con cháu, nhưng phẩm hạnh không có vấn đề gì, mấy năm kia ông ấy cũng không làm gì cả, chỉ chuyên tâm nghiên cứu học vấn, sau khi WG kết thúc, ông ấy còn quyên toàn bộ đồ cổ gia truyền nhà mình cho bảo tàng, quả nhiên rất có đức độ."
Bà ấy rất phục sự việc này, người bình thường đều không nỡ bỏ chúng.
Lần này người có thể vào đoàn đại biểu đều có danh tiếng rất tốt, có năng lực trên mọi phương diện, còn phải thông qua thẩm tra chính trị, có lý lịch bản thân và gia đình trong sạch.
Có đức độ? Lạc Di nghe đến đấy thì liền buồn cười, nhìn từ một góc độ khác, cô chỉ thấy được cảnh thái bình giả tạo, dùng đồ cổ để nâng cao danh tiếng, từ đó nhận được càng nhiều lợi ích hơn.
"Quyên toàn bộ? Chính ông ta nói vậy sao? Bà Vương Khinh này, bà chịu thiệt thòi nhiều như vậy mà vẫn cứ ngây thơ nực cười đến thế, có vài người am hiểu nhất là giả vờ, lòng người khó đoán."
Giờ lòng Vương Khinh rất loạn, hoàn toàn không cách nào suy nghĩ được chuyện gì nữa: "Có phải cô quá đa nghi rồi không? Cô có mâu thuẫn với Dương Hoan nên không thể nhìn chuyện này một cách khách quan."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-540.html.]
Bà ấy cũng cực kỳ chán ghét Dương Hoan, nhưng Dương Hoan và giáo sư Dương là hai người khác nhau, không thể giận chó đánh mèo.
"Có lẽ, nhưng tôi chưa từng phải chịu thiệt thòi." Khóe miệng Lạc Di cong lên tạo nên một nụ cười mang hơi lạnh: "Vì tất cả những người hại tôi đều đã bị tôi g.i.ế.c chết, không chừa lại dù chỉ một tên."
Vương Khinh: “...”
Vương Trung Nghị xử lý xong mọi chuyện mệt bở hơi tai trở về phòng, lại gặp được Vương Khinh hốc mắt đỏ bừng, sau khi nghe bà ấy kể xong, da đầu ông ta đã sắp căng nổ rồi.
Ông ta nghiến răng nghiến lợi, hận không thể lập tức bắt lấy cái tên khốn kiếp kia, c.h.é.m gã thành mười tám khúc.
"Em không nhìn nhầm chứ?"
Cảm xúc của Vương Khinh đã ổn định hơn nhiều: "Không biết."
Suy nghĩ của Vương Trung Nghị đã bay xa, người mất tích nhiều năm giờ lại bỗng nhảy ra, gã tính làm gì? "Anh sẽ cho người đi tra, em đừng sợ."
"Lạc Di nói…" Vương Khinh thoáng do dự: "Có lẽ gã đến liên hệ với giáo sư Dương, còn nói Lý Dương, Dương Lý…"
Bị Lạc Di nói vậy bà ấy cảm thấy không ngừng lung lay, cũng có chút nghi ngờ.
"Dương Lý?" Vẻ mặt Vương Trung Nghị đầy ngưng trọng: "Có khả năng này."
Vương Khinh không ngờ ông ta sẽ phản ứng như thế, vậy mà ông ta lại tin tưởng Lạc Di đến như vậy: "Anh cũng cho là giáo sư Dương có vấn đề à?"
"Em cách xa ông ta ra một chút." Vương Trung Nghị hít sâu một hơi, tối nay khỏi ngủ rồi: "Còn nữa, đừng kéo Lạc Di vào trong lúc nguy hiểm, nhớ kỹ đấy."
Vốn đoàn đại biểu này tồn tại vì Lạc Di, tất nhiên các thành viên đoàn đại biểu không biết chuyện này.
Càng ít người biết, cô càng an toàn.
.