Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 539

Cập nhật lúc: 2025-03-20 06:14:57
Lượt xem: 29

Thấy cảm xúc Vương Khinh đang ở mép vực có khuynh hướng sắp sụp đổ, cô thoáng nhíu mày: "Còn sợ như vậy sao?"

Hai tay Vương Khinh bụm mặt, nước mắt bà ấy chảy xuống từ khe hở tay: "Tên đó là ma quỷ, là ác ma, là tên nhã nhặn cặn bã."

Lạc Di ghét nhất là ai khóc sướt mướt, dưới góc nhìn của cô, đây chính là biểu hiện của sự mềm yếu bất lực nhận thua.

"Khóc cũng không giải quyết được vấn đề, ai tổn thương bà thì bà cứ đi chơi c.h.ế.t tên đó đi."

"Cô không hiểu." Giọng Vương Khinh khẽ run rẩy: "Năm đó tên đấy…"

Bà ấy nhẹ nhàng kể lại câu chuyện xưa kia, chính là câu chuyện xưa đầy đau đớn mà bà ấy không muốn nhắc lại nhất.

Năm đó bà ấy tình cờ làm quen được người đàn ông nọ, người đàn ông nọ vừa liếc mắt qua đã xem trọng Vương Khinh, điên cuồng theo đuổi, nhưng Vương Khinh kiêu căng tự mãn, là cô gái lớn lên trong sự chiều chuộng của cả nhà, sao có thể nhìn trúng một tên học sinh nghèo? Thế là bà ấy liền thẳng thắn từ chối không chút lưu tình.

Ban đầu vốn là hai đường thẳng song song, sẽ không bao giờ giao nhau trong cuộc sống này.

Nhưng, một cuộc cách mạng trước nay chưa từng có chợt xảy đến, cuốn tất cả mọi người vào vòng xoáy và rồi số phận cứ thế bị thay đổi.

Người vốn là cậu học sinh nghèo tầm thường trở mình trở thành thủ lĩnh quân tạo phản chỉ trong một đêm, sở hữu rất nhiều thủ hạ, chỉ đâu đánh đó, động một chút là soát nhà đập phá, phạm vào vô số tội ác chồng chất.

Mà nhà họ Vương, vì chọn khác phe mà bị phe đối diện tấn công, như ngọn nến trong gió ngập tràn nguy cơ, tự thân khó giữ gìn.

Cậu học sinh nghèo ngày trước canh đúng thời cơ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, mưu hại định cho nhà họ Vương đủ tội danh để đưa họ vào chỗ chết…

Cuối cùng bức Vương Khinh không thể không theo gã, gã mới bằng lòng buông tha nhà họ Vương.

Lạc Di nghe thế thì khẽ thở dài một cái, đúng là bất hạnh, nhưng đây không phải là trường hợp duy nhất.

Không biết có bao nhiêu bi kịch bị ẩn giấu trong bụi bặm của lịch sử, không thể nhắc đến, không thể nhắc đến.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-539.html.]

"Vậy gã ra nước ngoài thế nào?"

Vương Khinh khóc đến sưng cả mắt, đã nói được phần đầu thì bà ấy cũng dứt khoát vò đã mẻ không sợ nứt, kể lại toàn bộ mọi chuyện.

Cũng có thể là do kiềm chế đã lâu, vết sẹo mà trước đây làm thế nào bà ấy cũng không chịu nói bất ngờ tự bùng nổ.

"Sau khi chiều gió chuyển biến, gã dự cảm sẽ xảy ra chuyện nên ép tôi trốn đi theo gã, lén qua Hồng Kông, tất nhiên tôi không chịu, lúc đó anh ba của tôi đã cứu tôi… Một mình gã bị thương chạy trốn, nghe nói trong quá trình lén vượt biên gã đã c.h.ế.t trên biển, không còn thi cốt. Nhưng không ngờ rằng mới vừa rồi tôi lại nhìn thấy gã, gã còn cười với tôi, gã đã nhìn thấy tôi."

Nói đến đây, bà ấy không khỏi run lên, bóng ma nhiều năm trước vẫn còn ở đó.

Lạc Di nâng cằm, đầu nhanh chóng xoay chuyển, từ đống chuyện này xem ra đầu óc tên đàn ông kia rất xảo quyệt, rất biết nhìn nhận tình thế, thấy tình thế vừa mới hơi không ổn là đã bỏ chạy, hẳn lời đồn c.h.ế.t trên biển cũng là do gã thả ra.

Chẳng trách nhà họ Vương phải chịu thiệt thòi nặng nề trong tay gã.

Lần này là cố ý tìm đến? Hay vô tình chạm phải? Cô thấy nghiêng về ý đầu nhiều hơn.

Dưới gầm trời này không có nhiều sự trùng hợp như vậy.

Nhưng vấn đề là gã đột nhiên xuất hiện như thế, chỉ sợ lòng mang đầy toan tính.

"Bà nhìn thấy gã ở đâu?"

Giọng của cô lành lạnh, không có chút thông cảm hay thương cảm nào, như một người xa lạ, nhưng lại bất ngờ khiến Vương Khinh cảm thấy vô cùng an tâm.

Cứ như là mọi chuyện không đến mức bết bát như vậy.

"Lúc chúng tôi xuống xe buýt, gã chợt băng ngang qua đường…"

Đầu Lạc Di chợt lóe lên một suy nghĩ: "Chờ một chút, vậy tức là gã đang ở trong khách sạn?"

.

Loading...