Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 530
Cập nhật lúc: 2025-03-20 06:14:39
Lượt xem: 27
Lạc Di và Tiêu Thanh Bình một trái một phải làm bạn cạnh ông cụ Tiêu, khiến cho ông cụ Tiêu tươi cười suốt toàn bộ hành trình.
"Tiểu Di, Thanh Bình, để ông chụp một tấm hình chung cho hai đứa."
Vẻ mặt Tiêu Thanh Bình khẽ đổi, anh kéo Lạc Di đứng trước cửa chính, Lạc Di tạo dáng chụp giơ tay hình chữ v kinh điển, mặt cười tươi như hoa.
Tiêu Thanh Bình cao ráo tuấn tú, thân như ngọc, thoáng nghiêng người, mỉm cười với máy ảnh, ánh mặt trời chiếu lên gương mặt trẻ trung của bọn họ, đẹp như tranh vẽ.
Mặt mày ông cụ Tiêu đầy hớn hở, đúng là một cặp ngọc bích.
Trình An Phác vẫn luôn xoay quanh cạnh Lạc Di, thấy thế thì mau chóng nói: "Giáo sư Tiêu, ông cũng chụp một tấm hình chung giúp cháu với Lạc Di nhé."
Ông cụ Tiêu làm bộ liếc mắt nhìn: "Hết phim mất rồi, tiếc quá."
Trình An Phác: “...”
Anh ta tin thật, nhưng khi nhìn thấy ông cụ Tiêu lại lần nữa giơ camera lên chụp một tấm khác thì anh ta lập tức hiểu ra.
Người ta như này là không muốn chụp!
Đều do anh ta còn trẻ quá, không hiểu cách nói uyển chuyển của người già.
Giáo sư Trình vỗ bả vai cháu trai, cười ha hả: "Theo đuổi con gái là thế đấy, kiên nhẫn chút, phụ huynh nhà gái đều thế cả, năm đó ông theo đuổi bà cháu còn phải đuổi tròn cả một năm."
Bữa trưa ăn ở phố người Hoa, nơi ấy có một tấm bảng viết bốn chữ lớn, thiên hạ vi công, có người nói đó là nhà lập quốc Tôn Trung Sơn đã viết lưu niệm.
Lạc Di vẫy tay: "Ông, anh Thanh Bình, chúng ta lại đây cùng nhau chụp một bức ảnh đi."
Trình An Phác lập tức chủ động nói: "Để anh chụp giúp mọi người."
Giáo sư Trình liếc mắt nhìn anh ta chê bai: "Chụp đẹp chút."
Lạc Di vui vẻ kéo tay ông cụ Tiêu, cười vô cùng ngọt ngào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-530.html.]
Trình An Phác ra sức chụp ảnh cho bọn họ, chụp xong vẫn chưa chịu hết hi vọng nói: "Lạc Di, chúng ta cùng nhau chụp một bức đi."
Tiêu Thanh Bình nhẹ nhàng liếc anh ta một cái: "Tiểu Di, nhanh đi ăn thôi, có đồ ăn Trung Quốc đấy."
Nhắc đến ăn, hai mắt Lạc Di lập tức sáng bừng lên: "Em muốn ăn thứ gì đó thật độc đáo."
Hai người cùng nhau rời đi, Trình An Phác rầu rĩ thở dài một hơi.
Phố người Hoa trải đầy những loài hoa đặc sắc, cờ màu tung bay, đâu đâu cũng có thể thấy những chiếc đèn lồng đỏ lớn, đường phố thì tấp nập người qua kẻ lại.
Đường phố rất phồn hoa, hai bên là những dãy cửa hàng gì cũng có bán, có tiệm đồ cổ, tiệm thuốc bắc, tiệm châm cứu mát xa, tiệm thủ công mỹ nghệ và đủ loại nhà hàng mọc lên như nấm.
Nơi được sắp xếp sẵn là một quán kiểu Hương Cảng, một bàn mười người ngồi.
Lạc Di sung sướng nhai chân gà mềm múp thơm phức, sủi cảo tôm hoàng đế dai sực, vịt quay không mập không ngán cùng thịt lợn nướng ngọt ngào.
Tất nhiên, cô vẫn thích món chim bồ câu da giòn nhất, ăn đến không dừng được.
Như chuột tiến vào chĩnh gạo, vui hớn cả người.
Trình An Phác ngồi đối diện liên tục nhìn chằm chằm cô, nhìn thấy bộ dáng tham ăn của cô còn nghĩ thầm thật đáng yêu.
Anh ta nhiệt tình múc một chén cơm bát bảo lớn đưa sang: "Lạc Di, món này ngon nè, em mau nếm thử đi."
Lạc Di liếc mắt nhìn, cơm này hơi dầu mỡ, ăn một bát xong sẽ ăn không nổi thứ khác nữa.
Nhưng cô thì lại muốn nếm mỗi thứ một chút.
Thế là cô khéo léo từ chối: "Anh cứ tự ăn đi."
Người ta không nói trắng, cô cũng không tiện từ chối, cũng không thể hét to với người ta rằng anh tuyệt vọng đi, tôi sẽ không thích anh đâu.
Thật ra thái độ của cô rất rõ ràng, cũng đã tránh hiềm nghi rồi, chỉ đi theo cạnh ông cụ Tiêu, chỉ là người ta giả bộ không hiểu.
"Phụt." Dương Hoan ngồi một bên cười vui vẻ: "Chú em Trình này, chú như này đúng là một lòng nhiệt tình theo trăng sáng, nhưng trăng sáng lại cứ rọi vào mương nhỉ."
.