Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 529

Cập nhật lúc: 2025-03-20 06:14:37
Lượt xem: 37

Lạc Di cái gì cũng biết một ít: “Anh cũng không tệ, ai dạy anh? Chị khóa trên?"

Tiêu Thanh Bình thản nhiên nhìn cô: “Cần phải dạy sao? Đơn giản như vậy chỉ cần nhìn một lần là biết."

Đúng là thiên tài thật sự khác biệt.

Khi rời khỏi sàn nhảy, hai người được đội trưởng Vương gọi lại. "Tiêu Thanh Bình, Lạc Di, tôi giới thiệu, đây là đại sứ ngoại giao Chương của chúng ta, đây là hai bạn học sinh."

Đại sứ ngoại giao Chương rất lịch sự nhã nhặn, khí chất bất phàm, thân thiện ấm áp: “Chào hai bạn, nếu cần gì cứ tìm tôi."

Lạc Di và Tiêu Thanh Bình nhìn nhau: “Xin chào, đúng lúc chúng cháu đang muốn tìm ngài có việc."

"Việc gì?"

Trong phòng họp nhỏ vô cùng yên tĩnh, Lạc Di lấy ra một cây bút từ trong túi xách, nhấn nút một cái rồi đặt lên bàn.

Rất nhanh, bên trong đã truyền ra tiếng trò chuyện.

Vương Trung Nghị nghe không hiểu, họ nói cái gì thế? Không giống tiếng Anh, cũng không giống tiếng Pháp.

Ông ta nhìn qua nhà ngoại giao Chương đối diện, vẻ mặt người ta rất chuyên chú.

Lạc Di không chỉ ghi lại cuộc trò chuyện, mà còn ghi lại những diễn biến tiếp theo.

Lần này, dù Vương Trung Nghị có nghe không hiểu cuộc trò chuyện cũng biết tình huống không được đúng lắm.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Nhà ngoại giao Chương nhìn sang, Lạc Di nhún vai, vẻ mặt mờ mịt.

"Đây là tiếng Latinh, cháu đã học cả một tiếng trên máy bay, cơ mà chỉ nghe hiểu mấy chữ đoàn đại biểu Trung Quốc thôi nên liền ghi âm lại, nghĩ rằng ghi âm xong sẽ đưa cho người hiểu nghe, nhà ngoại giao Chương, ngài nghe hiểu ạ?"

Thật ra cô có thể nghe hiểu được hết, nhưng không thể để hình tượng sụp đổ, chi tiết quyết định thành bại mà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-529.html.]

Vẻ mặt nhà ngoại giao Chương vô cùng nghiêm trọng: "Nghe hiểu được phân nửa, bác có thể lấy bản ghi âm này đi không?"

Lạc Di thoải mái gật đầu: "Được ạ, chỉ cần đưa lại cho cháu trước khi chúng ta về nước là được."

Vương Trung Nghị nhìn cây bút ghi âm: "Đây là bút ghi âm à, tinh xảo thế, mua ở đâu vậy? Cô vừa mới mua hôm nay sao? Khoa học kỹ thuật ở nước ngoài đã phát triển đến vậy rồi à?"

Nhà ngoại giao Chương thoáng nhíu mày: "Tôi cũng chưa từng nhìn thấy nó ở nước ngoài."

Hồi năm hai đại học Lạc Di vẫn luôn mày mò làm điện thoại di động, di động có hơi khó, thế nên cô liền tiện tay chế ra một cây bút ghi âm.

Chủ yếu cô dùng nó để ghi lại bài giảng của thầy cô, cây bút tinh xảo xinh xắn, bỏ vào cặp mang theo rất tiện.

Cô chế ra tổng cộng sáu cái, hai cái cho thầy với vợ của thầy, Tiểu Nhiên một cái, cho ông cụ Tiêu một cái, đều dùng cho việc dạy và học.

Ừm, còn cho Tiêu Thanh Bình một cái mang theo nữa.

Giao nộp kỹ thuật lên cả rồi, cô liền hất tay mặc kệ.

Nhưng những chuyện này không thể nói với người ngoài, cô hàm hồ nói qua loa: "Ở ngoài không bán, chỉ chuyên cung cấp cho phòng thí nghiệm chúng cháu thôi."

Ra là của quốc gia mình, hai mắt Vương Trung Nghị sáng lên: "Thứ này rất thực dụng, cô có thể lấy giúp tôi một cái nữa được không? Tôi sẽ trả thù lao."

"Hẳn nó sẽ sớm có mặt trên thị trường thôi." Lạc Di cảm thấy mở công ty ở Hương Cảng, bán mấy thứ nhỏ nhặt này cũng rất tốt, phải rồi, còn có mp3.

Nhà ngoại giao Chương nhìn sang: "Tiêu Thanh Bình, Lạc Di, hai đứa ra ngoài trước đi, nhớ giữ kín việc này trong bụng đấy, không được nói với bất kỳ ai."

"Vâng." Tiêu Thanh Bình cũng không muốn lẫn vào, anh kéo Lạc Di lập tức rời đi.

Chờ khi bọn họ vừa đi, nhà ngoại giao Chương liền đứng dậy với vẻ mặt ngưng trọng, nói mấy câu với Vương Trung Nghị, Vương Trung Nghị biến sắc, hít sâu vào một hơi.

Hành trình của ngày thứ hai là du ngoạn thưởng lãm San Francisco, họ được sắp cho hai chiếc xe.

Đầu tiên họ đến tòa thị chính, nơi nổi tiếng với kiến trúc nước ngoài lạ kỳ, vừa nguy nga lại vừa trang nghiêm, theo phong cách Baroque, có nóc nhọn.

.

Loading...