Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 520
Cập nhật lúc: 2025-03-20 06:13:11
Lượt xem: 33
Gương mặt tươi cười quá đỗi hạnh phúc của cô đã chạm vào nỗi đau trong lòng không ít người, là ước ao ghen tỵ.
Gia đình có tiền thì rất bận rộn, không có thời gian làm bạn với con cái, để con cái cho bảo mẫu chăm sóc, quan hệ giữa cha mẹ con cái cũng chả ra làm sao.
Cũng là một trong những lý do mà nhiều con nhà giàu học hành không tốt.
“Đó là vì nhà cô nghèo hèn!” Nỗi đau trong lòng Hải Luân bị chạm vào. Lạc Di thờ ơ liếc cô ta một cái: “Không lo áo cơm, cơ thể khỏe mạnh, được ăn học, có cha mẹ bên cạnh chăm sóc, đó đã là phúc phần rất lớn. Có nhiều tiền thì cũng chỉ là một con số lạnh như băng, có khi còn không bằng một bữa cơm nóng hổi.
Tiêu Thanh Bình hơi nhớ đến món ăn và bánh ngọt của vợ chồng ngô tiểu thanh làm: “Đột nhiên anh muốn ăn bánh đậu xanh.”
Lạc Di hơi nghiêng đầu: “Em đã cầm cho anh rồi, còn có cả bánh đào và kẹo râu rồng.”
Mắt ttn lập tức sáng lên, trong lòng rục rịch: “Chúng ta về ăn đi.” “Đừng mà.” Lạc Di liếc mắt, buffet đắt tiền miễn phí tội gì không ăn chứ? Bị ngốc hay sao chứ?
“Anh Thành Bình lấy đồ ăn giúp em với, em muốn ăn trứng cá muối và vài lát dăm bông, còn cả tôm hùm nữa. Anh cũng ăn nhiều một chút, ăn chùa thì tội gì mà không ăn chứ.”
Khóe miệng Tiêu Thanh Bình giật một cái: “Được.”
Chẳng mấy chốc anh đã lấy được hai đĩa to đùng, to cứ như có đã ăn hết tất cả các món ở đây vậy.
Lạc Di cười gật đầu, vậy mới đúng chứ.
Cô vẫn chưa kịp ăn, Hải Luân đã bắt đầu trận võ miệng: “Anny, chắc là cả đời cậu chưa bao giờ được ăn thức ăn cao cấp như thế này đâu nhỉ, có biết đó là gì không?”
Thái độ kênh kiệu như vậy làm người ta cảm thấy rất khó chịu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-520.html.]
Nhưng đối diện với kiểu khiêu khích như thế, Lạc Di cũng chỉ cười một tiếng, cô cũng lười so đo với cô ta.
“Vị tiểu thư này, uổng phí trí thông minh của cô, nhanh đi thanh toán đi, hay là cô không có tiền hả? Gọi đám bạn học của cô quyên góp cho nhé.”
Hải Luân cười lạnh một tiếng: “Ha ha, tôi biết là cô không hiểu mà. Loại như cô đến từ một đất nước nghèo đói, người nghèo ngay cả cơm cũng không đủ mà ăn…”
Lời này đã hoàn toàn làm Lạc Di tức giận, người nhà và đất nước là giới hạn của cô.
Trong mắt cô hiện lên sự phẫn nộ nhưng lại cười rất đáng yêu, Tiêu Thanh Bình thấy thái độ của cô như vậy thì khóe miệng nhếch lên, có người sắp gặp xui xẻo rồi.
Lạc Di cầm một miếng dăm bông rất mỏng lên, nhai một cách chậm rãi, hương thơm dai dẳng tan chảy trong miệng: “Đây là giăm bông Iberia Tây Ban Nha, hàu Brittany Veron, gà Bresse, hoa muối Guerande, phô mai Parmesan, phô mai
Roquefort, nấm cục trắng Alba, nấm cục đen Perigord và giấm đen balsamic của Ý là một trong chín nguyên liệu nấu ăn huyền thoại ở Châu Âu. Tôi nói có đúng không?”
Cử chỉ của cô tao nhã, chắc chắn không thua kém đám tinh anh được đào tạo quý tộc đang có mặt ở đây.
Cô nói một cách từ tốn, rất tự tin, lý lẽ rõ ràng, thuộc như lòng bàn tay, hoàn toàn là tiểu thư nhà quyền quý đã trải sự đời.
“Đây là trứng cá muối được sản xuất ở Nga nhưng chất lượng hàng đầu là trứng cá muối được sản xuất từ Beluga ở Iran, là viên ngọc thực sự của biển Caspian.
Từ trứng cá muối xuất phát từ tiếng Ba Tư, ngày nay là Iran. Tôi nói đúng không??”
Những điển tích được nói ra theo ý muốn, là người uyên bác, hiểu biết, thể hiện những phẩm chất nhân văn xuất sắc và sức mạnh mãnh liệt sinh ra từ bên trong. “Bốp, bốp, bốp.” Tiếng vỗ tay vang lên, mọi người ở đây nở nụ cười thân thiện với cô, khen ngợi cô không ngớt.
Người nghèo không có cơm ăn ư? Đừng đùa chứ, ngay đến giai cấp trung lưu có khi còn chẳng biết rõ những thứ này nữa là.
Chỉ có thể nói là thâm tàng bất lộ.
.