Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 518
Cập nhật lúc: 2025-03-20 06:13:07
Lượt xem: 24
Khác với chất giọng thuần khiết mang theo u sầu của ca sĩ gốc, giọng hát của Lạc Di trong trẻo, phóng khoáng và không bị gò bó, tựa như tiếng suối chảy róc rách trên núi, lại tựa như cánh đồng mênh m.ô.n.g bất tận ở miền quê, mang một hương vị rất khác.
“It’s yesterday once more, every sha-la-la-la…” Giọng hát trầm thấp từ tính của Tiêu Thanh Bình vang lên, tài trí mà tang thương.
Cả hai phối hợp ăn ý, giọng hát của họ bổ sung cho nhau, giống như âm thanh của thiên nhiên.
Chỉ một khúc hát, nhưng dư âm lượn lờ, yên tĩnh hồi lâu, sau đó tiếng vỗ tay vang lên như sấm dậy.
Lạc Di và Tiêu Thanh Bình bèn nhìn nhau cười, tuy là lần đầu tiên hát cùng nhau, nhưng sự phối hợp của họ rất hoàn hảo.
Trong mắt Ada tràn ngập mê say: "Hai anh em các người có thể thành lập nhóm và ra mắt được luôn đó."
Hát quá hay đi.
Có người cười nhắc nhở: "Ada, hãy nghĩ đến giáo sư Carl đi."
Giáo sư ác ma kia đặc biệt yêu quý Tiêu Thanh Bình và muốn anh vào phòng thí nghiệm của ông ấy, ai dám quấy rầy việc học của Tiêu Thanh Bình, ông ấy sẽ lập tức biến thành ác ma phun ra lửa, có thể phun đến mấy tiếng.
Ai gặp cũng đều sợ hãi!
Ada khẽ run nói: “Tớ cũng đã nói gì đâu, cậu ấy muốn trở thành nhà khoa học mà.”
Cô ta thay đổi mục tiêu, ôm chặt lấy cánh tay Lạc Di, hai mắt lấp lánh: "Annie, em hát hay lắm, em có thể ra mắt được đó, chị có thể giúp em, anh họ của chị có công ty thu âm."
Lạc Di: “...”Ừm, cô ghét người giàu!
Người ta thường nói hầu hết sinh viên tại Đại học Harvard đều có gia thế hiển hách, xem ra là thật.
Tiêu Thanh Bình đoạt lấy Lạc Di, tức giận nói: “Cô ấy sẽ không làm ca sĩ đâu, đừng trì hoãn việc học của cô ấy.”
Ada sửng sốt một chút, đột nhiên hỏi: "À đúng rồi, Annie, em học ở đâu vậy?"
“Bắc Đại ạ.” Lạc Di thẳng thắn trả lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-518.html.]
Ada là sinh viên của một trường đại học danh tiếng, mắt cao hơn đầu, những ngôi trường bình thường không lọt nổi mắt xanh của cô ta
"Là trường đại học trong nước của các người à."
Tuy Bắc Đại là một trường đại học hàng đầu ở trong nước, nhưng thứ hạng của nó ở nước ngoài cũng chỉ có vậy.
Lạc Di tựa hồ không nghe ra được hàm ý: "Đúng vậy, là trường đại học tốt nhất trong nước, em học hai chuyên ngành vật lý và khoa học máy tính."
Ada: "…"
Cô ta nuốt một ngụm nước bọt: “Bốn năm đại học của mấy người đều phải học hai chuyên ngành à?”
Cô ta học một chuyên ngành đã thấy vất vả, hơn nữa vật lý nổi tiếng rất khó.
Dám chọn vật lý đều không phải người bình thường, học song ngành càng không phải là người!
“Không có quy định cứng nhắc nào cả, đều tùy vào năng lực của mình.” Lạc Di phủi váy, hời hợt nói: “Với em mà nói, học song song hai chuyên ngành, cũng không khó mấy.”
Từ ngữ hổ báo gì đây? Đám người trợn mắt há hốc mồm.
"Chương trình học trong nước của các người có phải rất đơn giản không?" Có người không tin, nghĩ rằng có lẽ chương trình học của họ kém hơn.
“Tạm được.” Lạc Di vẫn nói câu thường ngày: “Em dự định lúc rảnh rỗi sẽ học một môn tiếng Latinh. Anh Thanh Bình, anh từng học qua chưa?”
Tiêu Thanh Bình ý thức được mình đã thiếu sót, hiện tại đền bù vẫn chưa muộn: "Ừm, anh sẽ đưa tài liệu học tập cho em, đối với em mà nói thì không khó lắm."
“Không khó?” Một nữ sinh khác tên Mary hét lớn: “Blake, cậu học cái gì mà không khó chứ, chúng tôi chỉ là người bình thường mà thôi.”
Tiêu Thanh Bình kiêu ngạo nhìn Lạc Di: “Khả năng ngoại ngữ của cô ấy tốt hơn tôi.”
“Trời ạ.” Toàn hội trường phải khiếp sợ.
Một cặp anh em ác ma?
Rất nhanh mọi người đã phát hiện ra Lạc Di không chỉ biết đánh đàn, biết ca hát, lại còn biết kể chuyện cười, sáng sủa và hoạt bát, hiểu biết nhiều, đều có thể trò chuyện với bất kỳ ai.
.