Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 509-512

Cập nhật lúc: 2025-03-20 06:12:41
Lượt xem: 51

Chương 509:

 

Vương Trung Nghị đợi lên máy bay, theo quy định bảo mật, lúc này ông ta mới có thể biết được tên của người được bảo vệ, Lạc Di.

Dù đã sớm biết, nhưng khi nhận được thông báo chính thức vẫn vô cùng chấn động.

Ông ta vô thức nhìn sang Lạc Di, cô đang uể oải dựa vào vị trí của mình, dung mạo sáng sủa.

Máy bay cất cánh, bay ổn định trên bầu trời, Lạc Di đã chuẩn bị rất nhiều đồ cho chuyến du lịch đường dài này, cô lấy ra một chiếc gối vai hình chữ U, đặt lên cổ ông cụ Tiêu, giúp ông ấy điều chỉnh tư thế. "Ông ơi, ông tựa vào đây nghỉ ngơi một lát trước đi ạ, ăn chút bánh mì không ạ?"

Ông cụ Tiêu có chút buồn ngủ, ngáp một cái: "Ông không đói, cháu ăn đi."

"Vậy ông ngủ trước đi." Lạc Di lấy ra một chiếc bịt mắt và bịt tai, để ông đeo vào, ông cụ Tiêu chỉ đột nhiên cảm thấy yên tĩnh, cơn buồn ngủ sâu ập đến.

Lạc Di lấy một chiếc bánh mì đậu chậm rãi ăn, lần này đi Hoa Kỳ, cha mẹ đã đổi toàn bộ số tiền tiết kiệm ở nhà thành đô la Mỹ, để cô mang theo hết, trong lòng cô cảm thấy rất khó chịu.

Bản thân cô không có nhiều tiền, nên phải dựa hoàn toàn vào sự hỗ trợ của cha mẹ.

Nếu bên phía Hồng Kông thuận lợi, một số phần mềm ứng dụng của cô có thể lấy ra, dù chỉ có 10%, cũng vô cùng khả quan.

Nhưng ở giai đoạn hiện tại, đâu còn cách kiếm tiền nào nữa?

Lòng cô rung động, đột nhiên nghĩ ra điểm hay.

Một bàn tay thò qua: "Lạc Di, mời em ăn bánh tai voi của thôn Quang Trung, bánh này siêu ngon."

Ngồi bên cạnh là Trình An Phác, một thanh niên ngây ngô có đôi mắt sáng ngời.

"Cảm ơn." Lạc Di là người sành ăn, lấy một miếng nếm thử, quả thực rất ngon, mùi sữa thơm nồng, bên ngoài giòn, bên trong mềm xốp. "Ngon."

Trình An Phác rất vui vẻ: "Em thích à, cho em hết."

"Không cần, đủ rồi." Lạc Di lịch sự từ chối, còn trả lại vài quả thanh mai.

Trình An Phác đang ăn thanh mai chua ngọt, không nhịn được mà hỏi: "Lạc Di, em có muốn ra nước ngoài du học không?"

Lạc Di cũng không thể nói thật với một người mới quen được, khẽ mỉm cười, nói đại khái: "Ừ, vẫn chưa nghĩ tới."

Trình An Phác nhìn khuôn mặt tươi cười xinh đẹp của cô, tim đập thình thịch: "Thật ra, anh đã nhận được lời mời từ văn phòng của Đại học New York, mời học thạc sĩ."

Người trẻ thích thể hiện mình trước người khác giới, thích khoe khoang đủ thứ, đây cũng là bản chất của con người.

Lạc Di thản nhiên hỏi: "Chúc mừng, học chuyên ngành gì vậy?"

"Nghiên cứu kinh doanh." Trình An Phác khá tự hào, trong mười nghìn người chọn một, đợt này bọn họ ra nước ngoài học chuyên sâu không nhiều.

Lạc Di đã từng nghiên cứu qua về các trường đại học ở nhiều nước, trường đại học hàng đầu chỉ một số đó.

"Học viện thương mại của Đại học New York rất có tiếng, có học bổng không?"

Học phí của các trường đại học nước ngoài rất đắt, người bình thường không đủ khả năng chi trả. Tất nhiên, có thể xin học bổng.

Tuy nhiên, học bổng nước ngoài giống như học bổng khích lệ hơn, không cùng khái niệm với học bổng mà sinh viên xuất sắc có thể nhận trong nước.

Trình An Phác ưỡn ngực, cực kỳ đắc ý: "Có, nhận được học bổng toàn phần."

Lạc Di khẽ gật đầu, khen vài câu, Trình An Phác càng phấn khích, khoa chân múa tay vụng về lấy lòng cô.

Giáo sư Trình thấy cháu trai như con công xòe đuôi, vô cùng mất mặt.

Đứa cháu trai cao ngạo tự phụ trước đây là giả sao?

Biết bao cô gái viết thư tình gửi cho anh ta, anh ta đều phớt lờ, cả ngày cầm cuốn sách. Hại mọi người trong nhà cực kỳ lo lắng, sợ anh ta đọc sách đến ngốc rồi, đến vợ cùng không muốn tìm.

Mãi đến hôm nay, ông ta mới biết cháu trai không phải ngốc, mà là chưa gặp đúng người.

Lạc Di ấy à, sinh viên Đại học Bắc Kinh, khá xứng đôi với cháu trai ông ta.

.

Chương 510:

 

Ông ta quyết định giúp cháu trai một tay: "Lạc Di này, sau này cháu cũng nên nộp đơn vào Đại học New York đi, có người quen chăm sóc, ông có thể giúp cháu viết thư giới thiệu."

Gần quan được ban lộc.

Trình An Phác vui vẻ dứt khoát gật đầu, sao anh ta lại không nghĩ tới chứ? Vẫn là ông nội thông minh: "Lạc Di, em yên tâm, anh sẽ chăm sóc em."

Lạc Di cười ngọt ngào: "Cám ơn, nhưng em thích Harvard hơn."

Giáo sư Trình: “...””

Trình An Phác: “...”

"Ha ha ha." Ông cụ Tiêu bị làm ồn không tài nào ngủ được, nghe thấy hết mọi chuyện.

Trong lòng giáo sư Trình có chút khó chịu, cháu của nhà mình xuất sắc như vậy, trường theo học cũng tốt như vậy, dựa vào cái gì mà coi thường?

"Lão Tiêu, cháu gái của ông tràn đầy tham vọng đấy." Lời này nghe có vẻ không hay lắm.

Đều là mấy lão già thành tinh, ông cụ Tiêu vừa nhìn thoáng qua liền nhìn thấu suy nghĩ của ông ta.

"Ừm, đại học New York không thể đáp ứng lòng tham vọng của nó, từ nhỏ tới lớn nó đều là hạng nhất, quen với cái tốt nhất, cho nên hoặc là không thi, hoặc là thi thì phải thi trường đỉnh nhất."

Ai không biết khoe khoang chứ, ai cũng cho rằng cháu nhà mình là tốt nhất.

Giáo sư Trình chỉ coi ông cháu bọn họ đang khoác lác, nói như rồng leo: "Ngưỡng cửa của Đại học Harvard cực kỳ cao, người bình thường không thể vào được."

Ông cụ Tiêu không hề lo lắng chút nào: "Tiểu Di nhà tôi không phải là người bình thường."

Ông ta nhìn ánh mắt nóng như lửa của Trình An Phác, trong lòng liền nảy ra.

"Tiểu Di, cháu hãy thảo luận một chút về 10 tập Landau với bạn học Trình đi, cháu đều học hết rồi, có phải vẫn còn chỗ không hiểu? Ông thấy cháu có mang theo tập 8 bên mình."

Lạc Di bất ngờ liếc nhìn ông, ông nội Tiêu muốn làm cái gì?

Trình An Phác có chút kinh ngạc: "Tập 8? Anh có thể xem không?"

"Được." Lạc Di đưa cuốn sách qua: "Là giá trị liên tục của điện động lực học, quyển này rất thú vị, em đã xem đi xem không dưới mười lần, mỗi lần đọc đều có những cảm ngộ khác nhau."

Trình An Phác trợn to hai mắt, dòng chữ này nhìn đến tức mắt: "Đây là... bản tiếng Nga?" Cái này cũng quá cao cấp rồi.

Tiếng Anh của anh ta rất tốt, nhưng chưa từng học tiếng Nga.

Lạc Di khẽ mỉm cười nói: "Đúng vậy, nhất định phải xem bản gốc nguyên văn, bản đã dịch chưa chắc đã chuẩn xác, nếu trình độ của người dịch không đủ, sẽ ngấm vào sự hiểu biết của bản thân, như vậy thì càng bi thảm hơn."

Giáo sư Trình cũng có vẻ kinh ngạc: "Ông đã đọc qua bản tiếng Anh, quả thực là kinh điển trong các tác phẩm kinh điển, cháu đều xem hiểu?"

"Cũng tạm ạ." Dưới áp lực lớn của lão Mạc, cô đã sớm xem qua bộ sách này, mỗi quyển đều là lão Mạc tự mình giải thích chi tiết cho cô nghe, cho đến khi Lạc Di hoàn toàn hiểu hết.

"Làm sao có thể?" Giáo sư Trình xem thì cũng là hiểu biết lơ mơ, có một số chỗ không hiểu.

Quả thực bản tiếng Anh có chút vấn đề, chỉ cần dịch sai một chút thì cũng không có cách nào hiểu được ý nghĩa.

Nhưng ông ta là chuyên gia về phương diện tài chính, không phải nhà vật lý học, bộ sách này là kinh điển trong kinh điển của lĩnh vực vật lý học, rất sâu sắc.

Ông ta hỏi Lạc Di vài câu hỏi, Lạc Di đều đối đáp trôi chảy, giáo sư Trình hiểu rõ trình độ ở phương diện vật lý của cô nhóc này cao xa hơn so với người bình thường.

"Cháu học khoa Vật lý?"

Lạc Di lấy cốc nước ra uống một ngụm, mặt đỏ bừng: "Song bằng vật lý và công nghệ thông tin."

Giáo sư Trình: …Trời, người ta là học thần rồi.

Ngoài sự mến mộ, Trình An Phác còn thêm chút khâm phục: "Em học nổi sao?"

"Cũng tạm." Lạc Di nghĩ đến lời dặn dò của lão Mạc, hết sức khiêm tốn.

Trình An Phác vắt óc suy nghĩ muốn tiếp lời với cô: "Anh nghe nói có một số giáo viên ở trường đại học nước ngoài lên lớp dùng tiếng Latinh, các trường trung học Hoa Kỳ đều có môn học tiếng Latinh."

.

Chương 511:

 

Tiếng Latin với tư cách là một thuật ngữ học thuật xuyên biên giới, có ảnh hưởng không gì sánh được ở trong giới học thuật và giới nghệ thuật.

Nói thế nào nhỉ, tiếng Latin giống như văn ngôn trong nước, các tác phẩm cổ đều được viết bằng văn ngôn, nếu muốn nghiên cứu những tác phẩm đó trước tiên phải học văn ngôn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-509-512.html.]

Nguyên tắc tương tự.

Lạc Di nghe được lời này thì sững sờ một lát, ngay sau đó vẻ mặt trở nên có chút phức tạp.

"Cảm ơn sự nhắc nhở của anh, chương trình học tiếp theo sẽ thêm một môn tiếng Latinh."

"Em thật sự muốn học?" Trình An Phác đột nhiên nghĩ ra cách tiếp cận cô, phấn khích khó hiểu.

Lạc Di nghiêm trang gật đầu: "Anh nói đúng, muốn thông thạo cả tiếng Trung và tiếng Tây, trở thành học giả hàng đầu, sao có thể không học tiếng Latinh? Em học mọi thứ vô cùng nhanh."

Trình An Phác vô cùng đắc chí nói: "Anh đã học được một ít, dạy em nhé."

"Được thôi." Lạc Di vui vẻ đồng ý.

Hai mắt Trình An Phác sáng lên khác thường:"Trước tiên chúng ta học phát âm và ký hiệu phiên âm, em nhìn nhé."

Lạc Di khẽ gật đầu, học theo, tốc độ thật đáng kinh ngạc, rất nhanh đã học được rồi.

Trình An Phác có chút kinh ngạc: "Học một câu trước, xin chào, Salve, nhìn khẩu hình của anh..."

"Salve." Còn chưa kịp đợi anh ta nói xong, Lạc Di đã lên tiếng, tròn vành rõ chữ, rõ ràng rành mạch.

Trình An Phác há hốc mồm, hình như cô nói còn hay hơn anh ta, không có chút khẩu âm nào.

Lạc Di nhẹ giọng thúc giục: "Còn gì nữa không?"

Trình An Phác sốc lại tinh thần, đây nhất định là ảo giác: "Bonus nox noctis chúc ngủ ngon."

Nhưng rất nhanh anh ta đã bị khả năng học tập mạnh mẽ của Lạc Di đánh bại, cho dù anh ta dạy cái gì, Lạc Di đều nhanh chóng học được, nhanh chóng nắm vững, biến thành kiến

thức cơ bản của riêng mình.

"Gracias, cảm ơn."

Sau một giờ, mọi thứ mà Trình An Phác biết đều bị rút cạn, cho dù anh ta kiểm tra ngẫu nhiên như nào, Lạc Di đều trả lời trôi chảy, không mắc chút lỗi nào.

Nói cách khác, cô đều thấm nhuần rồi?

Anh ta chịu đả kích lớn, lần đầu tiên cảm thấy bản thân là phế vật.

Khả năng ghi nhớ của Lạc Di thật đáng sợ.

Mọi người xung quanh đều há mồm trợn mắt, hốc mắt của giáo sư Trình đỏ hoe: “Lão Tiêu, cháu gái của ông rất có năng khiếu về ngôn ngữ đấy.”

Một học sinh thông minh như thế này ai lại không muốn chứ? Có cảm giác thành tích quá.

Không cần phải nói, trong lòng ông cụ Tiêu đắc ý vô cùng, nhưng lại giả vờ thờ ơ nói: "Cũng bình thường thôi, cháu nó chỉ là xem qua là nhớ thôi, khả năng bắt chước tốt hơn so với người bình thường, từ nhỏ cháu nó đã cùng tôi học tiếng Anh và tiếng Nga, chỉ học ba năm thôi mà đã nói tốt hơn tôi. "

Mọi người giống như uống phải axit xitric, chua vô cùng, nhìn con nhà người ta kìa.

Giáo sư Trình nhìn sang đứa cháu trai tự hào nhất, đột nhiên có chút chán ghét.

Luôn cảm thấy cháu trai là đứa trẻ thông minh nhất, bây giờ nhận ra là tầm nhìn của ông ta hạn hẹp, chưa từng gặp qua thiên tài thực sự.

"An Phác à, cháu càng phải nỗ lực hơn."

Trình An Phác cười khổ một tiếng, đều nói thành công là chín mươi chín phần trăm nỗ lực, cộng một phần trăm thiên tài.

Nhưng một phần thiên tài này lại là một lạch trời.

Đôi khi dù đã nỗ lực cố gắng hết sức, nhưng vẫn không thể so sánh được với thiên phú cao của người ta.

Vừa nghĩ đến sự vất vả khi bản thân học tiếng Latin, một năm nỗ lực vẫn không bằng một giờ của Lạc Di. Thật khiến người ta tuyệt vọng.

Lạc Di thấy vậy day day trán, cô có chút quá đà, như muốn đả kích người ta.

Kiếp trước cô học nghệ thuật, sao có thể không biết tiếng Latin?

Cô luôn quên bản thân biết tiếng Latin, chủ yếu là vì cô không dùng đến.

"Ai cũng có sở trường và sở đoản, cháu chỉ biết học, thực ra là một kẻ ngốc trong sinh hoạt hàng ngày, không biết nấu ăn, cũng không biết giặt quần áo, chỉ biết ăn."

.

Chương 512:

 

Món đơn giản thì cô ổn, giặt quần áo cũng không thành vấn đề gì, thực chất thì cô là một người rất độc lập.

Trình An Phác được an ủi: "Anh biết nấu ăn, cũng biết giặt quần áo, sau này những việc này để anh làm."

Lạc Di: "…" Không phải, sau này ở đâu chứ?

Bỏ đi, loại chuyện này không thể nói rõ ràng, người ta còn chưa nói thẳng, cô cũng không cần thiết phải đ.â.m thủng.

Cô ngáp một cái, vừa nghiêng đầu: "Buồn ngủ quá, em muốn ngủ một lúc."

Cô dứt khoát giả vờ ngủ, cứ giả vờ rồi ngủ thật.

Trình An Phác say mê nhìn cô, một cô gái vừa xinh đẹp vừa giỏi giang, thật tuyệt.

Anh ta muốn theo đuổi cô!

Anh ta tha thiết nhìn sang ông cụ Tiêu, định nắm bắt phụ huynh trước, cái này gọi là đi đường vòng.

"Ông Tiêu, cháu xin giới thiệu bản thân với ông, cháu tên Trình An Phác, có hai người chị gái một cậu em trai, cha mẹ cháu là kỹ sư, năm nay 21 tuổi, tốt nghiệp Đại học Thanh Hoa, hiện nay đang chuẩn bị nghiên cứu…"

Ông cụ Tiêu đen mặt, rốt cuộc trong đầu các chàng trai trẻ bây giờ nghĩ gì vậy? "Ta cũng buồn ngủ, ngủ đây."

Ông cũng bắt chước Lạc Di giả vờ ngủ, từ chối trao đổi nói chuyện với người khác.

Anh em nhà họ Vương ngồi phía sau Lạc Di, theo dõi toàn bộ quá trình, tâm trạng đều khá phức tạp.

Vương Trung Nghị khẽ thở dài một tiếng, ông ta phần nào đã hiểu được mệnh lệnh từ phía trên.

Lạc Di quá thông minh, tương lai đầy hứa hẹn, theo thời gian nhất định sẽ là lực lượng nòng cốt trong giới, thậm chí là nhân vật đứng đầu.

Nhân vật như này không thể bị nước khác cướp đi.

Nhưng, sao anh em bọn họ lại không được thừa hưởng thiên phú cực kỳ thông minh như vậy?

Con của ông ta cũng coi như xuất sắc, nhưng không có cách nào so với Lạc Di.

Ông ta có chút tò mò nên hỏi: "Tiểu Lam, chị Thanh cũng thông minh như vậy sao?"

Hôm đó chỉ là nhìn thoáng qua, gặp gỡ mặt đối mặt, không tiếp xúc gì.

Vương Ỷ ngơ ngác nhìn khuôn mặt ngủ say của cô thiếu nữ, tựa như nhìn thấy chính mình khi còn trẻ, khuôn mặt xinh đẹp khiến vô số người phải trầm trồ.

Nhưng, Lạc Di thông minh hơn bà nhiều, con gái thông minh mà xinh đẹp thế nào cũng không thể tầm thường.

Chỉ hy vọng, Lạc Di sẽ không có kết cục như bà.

"Không biết, dù sao thì có thể sinh ra một cô con gái như này, nhất định không ngốc."

Vương Trung Nghị cố gắng nhớ lại khuôn mặt của Ngô Tiểu Thanh, khuôn mặt khá đẹp, dòng họ của họ ai cũng đều có tướng mạo đẹp.

"Lúc nhỏ em cũng rất thông minh."

Vẻ mặt của Vương Ỷ nghiêm trọng "Lạc Di... chỉ cần học tập chăm chỉ, chắc chắn có thể tránh được số phận hồng nhan bạc phận."

"Nó không giống." Vương Trung Nghị biết Lạc Di đã vừa mắt phía trên, phía trên thấy bộ não cô thông minh, đến loại cấp bậc như ông ta cũng phải bảo vệ hộ tống cô.

Nếu thực sự đến thời khắc nguy hiểm, e rằng thà hy sinh mạng sống của ông ta, cũng phải bảo toàn cho Lạc Di.

Đủ thấy, tính quan trọng của cô.

Kẻ nào không có mắt dám thèm muốn vẻ đẹp của cô chứ? Đó là tìm cái chết.

Nghĩ tới đây, trong lòng ông ta dâng lên một cảm xúc kỳ lạ.

Mẹ ông ta cả đời vất vả, đến cuối cùng, đứa cháu gái ngoại bị bà ta bỏ rơi lại vinh quang xuất chúng, mà người con trai mà bà ta xem trọng nhất còn phải hết lòng hết sức vì đứa trẻ này, coi việc bảo vệ nó là nghĩa vụ.

Thật là mỉa mai, không biết bà ta có hối hận không?

Những thăng trầm gặp phải trong cuộc đời, không ai có thể nói trước được

Vương Ỷ do dự một chút: "Nếu có thể... thì âm thầm giúp một tay đi."

Vương Trung Nghị giật mình, không dám tin vào tai mình: "Trước giờ em chưa từng hỏi Vương Ngữ Thần một tiếng, nhưng lại nhờ anh chăm sóc Lạc Di, em rất thích nó à?"

.

Loading...