Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 507-508
Cập nhật lúc: 2025-03-20 06:12:27
Lượt xem: 56
Chương 506:
Tại sân bay quốc tế tại thủ đô.
Một đoàn người kéo theo hành lý đang chờ chuyến bay, nam nữ mặc đồng phục thống nhất, n.g.ự.c đeo bảng tên, tự khoanh một vùng cho chính họ.
Tất cả mọi người đều mang tâm trạng cực kỳ háo hức, sắp được sang Mỹ khảo sát, ngắm nhìn thế giới bên ngoài, ngẫm lại chuyện này tuyệt vời biết bao.
Mọi người mồm năm miệng mười trò chuyện rôm rả, bầu không khí cực kỳ vui vẻ.
Trong số đấy, có một người phụ nữ xinh đẹp như một bông hoa cao quý lạnh lùng, đeo kính mác lớn đang ngồi yên lặng một mình, không thèm để ý đến bất kỳ ai, cực kỳ cao ngạo.
Đoàn trưởng đoàn đại biểu nhìn qua bà ấy, lòng khẽ thở dài một hơi, tiến tới ngồi xuống bên cạnh bà ấy: "Tiểu Lam, em là đại biểu của giới văn nghệ, ngồi chung với mọi người trao đổi một chút đi, đây là một cơ hội cực kỳ hiếm có, vui vẻ lên."
Vẻ mặt Vương Khinh rất hờ hững: "Không có gì hay để trao đổi, anh là người chỉ tên tôi à? Tôi không muốn ra nước ngoài một chút nào."
Ông ba nhà họ Vương – Vương Trung Nghị thoáng nhíu mày: "Không phải anh, thấy em xuất hiện trong danh sách anh cũng rất kinh ngạc. Giờ hành trình… Có hơi gấp gáp, em nghỉ ngơi chút trước đi."
Thật ra hành trình lần này có hơi đặc biệt.
Phía trên giao nhiệm vụ cho cả đoàn đại biểu che chở cho một cô gái, không tiếc bất cứ giá nào bảo vệ cô ấy, đưa cô về nước bình an.
Thân là chủ tịch hiệp hội hữu nghị, thật ra ông ta cũng hay nhận vài nhiệm vụ đặc biệt.
Có chút việc không tiện chính thức ra mặt, vậy ông ta sẽ là người đại diện.
Mà mấy năm nay ông ta cũng làm quen được với rất nhiều bạn bè nước ngoài, có thể mượn mối quan hệ để làm rất nhiều việc.
Nhưng lần này, khi nhận nhiệm vụ mặt ông ta đơ cả ra.
Nếu cô gái này quan trọng đến vậy thì sao lại để cô ấy ra nước ngoài chứ?
Chẳng lẽ cũng vì hoàn thành nhiệm vụ đặc biệt sao? Cần phải để chính cô gái ấy hoàn thành à? Có hơi thiếu logic.
Được rồi, không nghĩ nữa, ông ta chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ của mình là được rồi.
Trợ lý đầu đầy mồ hôi chạy tới: "Đoàn trưởng, sắp lên máy bay rồi mà vẫn còn thiếu ba người, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, không liên lạc được."
Vương Trung Nghị nhìn đồng hồ, nhẹ nhíu mày: "Chờ thêm chút."
"Đến rồi." Trợ lý bỗng nhiên mừng rỡ thốt lên: "Oa, cô bé này đẹp quá đi, thật khí phái, trẻ tuổi thật đó."
Vương Trung Nghị không dám tin ngẩng đầu lên nhìn thiếu nữ đang đến gần, não nháy mắt trống rỗng: "Lạc Di."
Lạc Di? Vương Khinh ngước mắt nhìn sang, a, đúng là con nhỏ ấy, con nhỏ ấy cũng là một thành viên của đoàn đại biểu sao?
Cô còn trẻ như vậy, có thể đại biểu cho gì chứ? Đại biểu sinh viên Trung Quốc à?
Lạc Di mặc đồng phục thống nhất của đoàn đại biểu, gắn bảng tên trước ngực, buộc tóc đuôi ngựa, không chút phấn son, làn da trắng nõn trơn mềm vô cùng mịn màng, gương mặt xinh đẹp có một không hai, mắt sáng như nước, cười đẹp như hoa, kéo ông cụ Tiêu chậm rãi đi tới.
"Đoàn trưởng Vương, chúng tôi tới báo danh." Ông cụ Tiêu cười tủm tỉm chủ động giơ tay ra: "Phiền ngài đợi lâu rồi, chuyến đi này mong ngài giúp đỡ nhiều hơn."
Vương Trung Nghị c.h.ế.t lặng bắt tay với ông ấy, cặp mắt liên tục nhìn dí vào Lạc Di.
Có vẻ ông cụ Tiêu hiểu lầm nên liền cười giới thiệu: "Đây là cháu gái nhỏ của tôi, Lạc Di, tôi lớn tuổi rồi cần có người chăm sóc, nên Lạc Di phụ trách đi theo chăm sóc tôi."
Cháu gái? Cháu gái họ Lạc? Vương Trung Nghị miễn cưỡng nặn ra vẻ tươi cười, an ủi mình, vẫn may vẫn còn một người, hẳn Lạc Di không phải người cần ông ta bảo vệ.
"Đoàn trưởng Vương, tôi đến rồi." Một người đàn ông trung niên phóng như bay tới: "Thật ngại quá, chậm chút, tôi không đến trễ chứ? Tôi là đại biểu cho ngành điện tử Hà Kiến Minh."
.
Chương 507:
Mặt Vương Trung Nghị cứng đờ, người cuối cùng đã đến đông đủ.
Ông ta cầm lấy danh sách, tất cả có mười lăm người, tính cả năm nhân viên công tác đi cùng.
"Tôi bắt đầu điểm danh từng người, ai nghe thì đáp một tiếng."
Ông ta kiểm tra lại thành viên đoàn đại biểu một lần nữa, một phần ba thuộc ngành điện tử, một phần ba thuộc giới văn nghệ, một phần ba là học giả giới học thuật.
Học giả giới học thuật đặc biệt nhất, 65 tuổi trở lên sẽ được phép đưa một người thân theo.
Vậy nên, có thêm ba người nhà được đưa vào danh sách, người được đưa theo đều là người trẻ tuổi, hai nam một nữ.
Người trẻ tuổi nhất trong số các đại biểu ít nhất cũng phải ba bốn mươi tuổi, dù sao có thể lên làm đại biểu, ai mà có thể không có lý lịch sáng sủa, có thành tích, phấn đấu mấy chục năm chứ?
Nói cách khác, cả đoàn đại biểu chỉ có Lạc Di là cô gái trẻ chưa đầy hai mươi tuổi.
Cho ra kết luận như vậy, tâm trạng Vương Trung Nghị cực kỳ phức tạp.
Nhiều người xuất hành như vậy đều chỉ vì che chắn cho một mình cô, rốt cuộc cô là ai?
Ông ta chỉ biết Lạc Di là sinh viên Bắc Đại, nhưng sinh viên Bắc Đại có quý giá hơn nữa cũng không thể trở thành người khiến tất cả mọi người phải hộ tống cho mình được.
Dĩ nhiên, những người này hoàn toàn không biết chuyện.
Thậm chí bản thân Lạc Di cũng không rõ, đây là sắp xếp phòng ngừa chu đáo.
"Lạc Di, cô theo sát ông Tiêu đấy, đừng có chạy lung tung."
"Vâng ạ, đoàn trưởng." Lạc Di ngoan ngoãn cực kỳ dễ thương, hoàn toàn không ngông cuồng như lúc trước.
Khóe miệng Vương Trung Nghị giật nhẹ một cái, con nhóc này giả heo ăn thịt hổ sao?
Đôi mắt ông ta híp lại, thăm dò cô: "Ngữ Thần đã bị ném vào trại lính, ngày ngày sống rất thê thảm, luôn khóc lóc đòi trở về, mới đây còn bị ngã gãy chân, cô không sợ tôi sẽ gây khó dễ cho cô suốt chuyến hành trình này sao?"
Lạc Di mở to đôi mắt đầy ngơ ngác: "A, cháu quên gọi cho thanh tra ban kỷ luật rồi, tiếc quá, gây khó dễ gì ạ? Ông phải cảm ơn tôi, nhờ có tôi, con gái ông mới có cơ hội được quân đội gột rửa, học hay xong rồi thì nhớ tặng quà hậu hĩnh cho tôi nha."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-507-508.html.]
Vương Trung Nghị: “...”
Du côn thế này á? Rốt cuộc cô được bên trên xem trọng ở điểm nào vậy? Có phải nhầm rồi không?
Một đoàn người hấp tấp đi ngang qua bọn họ, Vương Trung Nghị thấy một bóng người quen thuộc thì nhanh chóng gọi lại: "Anh Nhiếp."
"Trung Nghị à." Dáng vẻ Nhiếp Khôn Minh khá hấp tấp, mắt cũng lõm cả vào, mặt mày ủ rũ, trông như không ngủ đủ giấc: "Làm việc khiêm tốn vào, trở về bình an."
Ông ấy nói đến đây thì đảo mắt qua đoàn người tìm được Lạc Di, cô đang đùa giỡn với ông cụ Tiêu.
"Bảo vệ con bé cho kỹ."
Vương Trung Nghị hoàn toàn không cảm thấy bất ngờ khi ông ấy nắm rõ về hành trình của mình, nhưng điều khiến ông ta kinh ngạc là có vẻ ông ấy biết rõ tầm quan trọng của Lạc Di.
Cô còn có hồ sơ trong bộ An ninh Quốc gia sao? Á đù, thân phận lớn vậy.
Ông ta không khỏi hỏi: "Cô ấy có điểm gì đặc biệt?"
Nhiếp Khôn Minh thoáng nhíu mày: "Không nên hỏi thì đừng hỏi, có điều lệ bảo mật."
Lạc Di nhạy cảm cảm giác có người đang nhìn chằm chằm vào cô, khi phát hiện ra là Nhiếp Khôn Minh thì cô liền cười híp mắt chạy tới.
"Thủ trưởng, trùng hợp vậy? Ông cũng có chuyến đi ạ? Trông sắc mặt ông hơi tệ, cực lắm ạ? Ông nghỉ ngơi nhiều chút nha."
Này thì cho ông nghiền ép công nhân, xem đi, báo ứng tới rồi đó!
Cuối cùng người bận rộn điên cuồng cũng là ông ấy, ha ha ha.
Nhiếp Khôn Minh nhíu mày: "Sao ông nghe được chút vẻ cười trên nỗi đau của người khác vậy nhỉ? Là ảo giác sao?"
"Dĩ nhiên là ảo giác ạ." Lạc Di nghiêm trang nói bậy, còn rất bình tĩnh: "Ông tự dẫn đoàn đi HK ạ?"
.
Chương 508:
"Ừ, chuyện này có ý nghĩa rất trọng đại, ông phải đích thân đi một chuyến." Nhiếp Khôn Minh không yên lòng căn dặn vài câu: "Bản thân cháu phải tự cẩn thận một chút, bớt quấy phá đi, nhìn nhiều rồi động não nhiều vào, trở về bình an."
Chỉ là giờ cô cũng chưa có tên tuổi gì, sẽ không có ai nhắm vào cô.
Nhưng nếu cô quấy phá ở nước ngoài… Ừm, khả năng xảy ra chuyện này cực kỳ cao, vậy nên nhất định phải sắp xếp sẵn đường lui cho cô.
Giá trị ước định của cô lại vừa được nâng lên cấp một rồi.
Căn bản Lạc Di chẳng coi đây là chuyện gì đáng kể, cô xem mình như một người bình thường, chỉ là ra ngoài đi vòng vòng chơi đùa, ngắm nhìn thế giới phồn hoa ngoài đó, lại xem thử trình độ khoa học kỹ thuật ngày nay đã tiến bộ đến mức nào rồi.
Hoàn toàn không biết rằng vì chuyến xuất hành đợt này của cô mà người khác đã phải hao hết tâm tư.
"Dạ, chỗ đó có rất nhiều món ngon, ông mang về cho cháu một ít đi."
Thường ngày lễ ngày tết hai nhà vẫn qua lại, tặng quà cho nhau, cô đòi quà lưu niệm từ ông ấy cũng rất bình thường.
Nhưng Vương Trung Nghị lại ngẩn người, sao cô dám lấy? Ngài Nhiếp mang thân phận gì? Cả ông ta cũng không dám đưa ra yêu cầu như vậy.
Rốt cuộc cô có biết yêu cầu của mình quá đáng đến mức nào không? Này là họp chợ gia đình à?
Nhiếp Khôn Minh đã quen với tính thẳng thắn của cô: "Muốn ăn gì?"
Đôi mắt Lạc Di lập tức phát sáng: "Bánh xốp cuộn lòng đỏ trứng."
"Được, xem như phần thưởng." Nhiếp Khôn Minh vẫn còn chút lương tâm, kế hoạch đã đàm phán thành công nhưng Lạc Di chỉ nhận có một phần, một phần khác đã trở thành kinh phí hoạt động.
Lạc Di trợn mắt: "Là bồi thường chứ gì, hẹp hòi."
Tổn thất một phần, thật đau lòng.
Nhiếp Khôn Minh tức giận hỏi lại: "Có lấy không hả?"
"Lấy!"
Chờ Nhiếp Khôn Minh vừa đi, Vương Trung Nghị liền dùng ánh mắt phức tạp nhìn Lạc Di.
Giờ ông ta cực kỳ chắc chắn rằng cô chính là đối tượng mà tất cả mọi người đều phải bảo vệ.
Rốt cuộc, cô đã làm gì?
Chẳng trách sao cô lại chướng mắt nhà họ Vương, chẳng thèm ngó tới, cuối cùng ông ta cũng đã hiểu được đôi chút rồi, cô sẽ tự giành lấy vinh quang cho chính mình, không cần dựa vào người khác.
"Cô…"
Thông báo đi đăng ký vang lên, Lạc Di vội vàng chạy trở về, một tay xách hành lý, một tay đỡ ông cụ Tiêu: "Ông, cuối cùng chúng ta cũng có thể gặp lại anh Thanh Bình rồi, không biết anh ấy đã ra sao rồi nữa, không biết còn nhận ra được không?"
"Nhất định sẽ nhận ra được." Mặt ông cụ đầy vẻ mong chờ, bốn năm rồi, bốn năm dài đằng đẵng, ông nhớ cháu quá đi.
Lạc Di chỉ hi vọng Tiêu Thanh Bình đừng bị phá tướng, năm đó anh là thiếu niên điển trai hiếm có khó tìm, chỉ cần anh xuất hiện là tất cả mọi người đều nhìn anh chằm chằm.
Đúng, cô là nô lệ của nhan sắc, thích chơi với người đẹp đó.
"Có lẽ anh ấy sẽ không nhận ra cháu, cháu đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp trưởng thành rồi nha, ông đừng có cười cháu, cháu nói sai à?"
Ông cụ nhìn cô bé nhỏ xinh đẹp tự tin, không nhịn được cười: "Phải rồi, Tiểu Di của ông là một thiếu nữ xinh đẹp trưởng thành."
Một nam sinh bỗng nhiên tiến qua, gương mặt ửng hồng: "Bạn học này, để anh cầm hành lý giúp em nhé."
Anh ta cũng là người nhà đi theo, Trình An Phác, sinh viên tốt nghiệp đại học Thanh Hoa, có ông là giáo sư Thanh Hoa, từ lần đầu tiên nhìn thấy Lạc Di anh ta đã động lòng.
Thiếu nữ xinh đẹp lại tỏa sáng như vậy, ai lại không bị hấp dẫn chứ?
Khi còn trẻ thì ngưỡng mộ cha mẹ, biết háo sắc rồi thì lại ngưỡng mộ vợ trẻ*.