Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 501-505

Cập nhật lúc: 2025-03-20 06:12:25
Lượt xem: 63

Chương 501:

 

Lão tướng quân Vương khẽ thở dài, năm đó ông ấy đánh giặc rồi bị thương nặng, là bà cụ cứu ông ấy trong lúc hôn mê, còn bao che cho ông ấy dưỡng thương.

Trong quá trình cứu chữa, nghe bà cụ khóc than về số phận của mình, từ thương sang yêu, dần dần sinh tình.

Lúc ông ấy phải rời khỏi để quay về bộ đội, bà cụ đau khổ cầu xin ông ấy dẫn mình theo, ông ấy trót mềm lòng...

Thôi, đã từng tuổi này rồi, có một số việc chỉ có thể mắt nhắm mắt mở giả vờ hồ đồ thôi.

Nhưng, có một số việc không thể hồ đồ được: "Đừng có dung túng cho Vương Ngữ Thần nữa, không có lợi cho nó đâu, đưa nó tới quân doanh làm một nữ bộ đội đi."

Bà cụ Vương nghe thế thì thay đổi sắc mặt: "Không được, chỗ như thế con gái ở sao được, không lẽ ông quên mất chuyện Tiểu Tứ gặp phải rồi hay sao?"

Lão tướng quân Vương đã đưa ra quyết định thì sẽ không chấp nhận cho người khác phản đối: "Đó là thời kỳ đặc biệt, nếu Ngữ Thần không làm lính văn nghệ, hoặc là lính đặc chủng nữ thì đi ngồi tù, bà bảo nó chọn đi."

"Lính đặc chủng nữ?" Bà cụ Vương sợ ngây người, ông ấy điên rồi à? "Ngữ Thần được nuông chiều từ bé, không chịu nổi cái khổ đó đâu."

"Người khác chịu được nhưng nó thì không à?" Lão tướng quân Vương bỗng nhiên nổi giận: "Là do bà chiều hư nó..."

Bà cụ Vương bụm n.g.ự.c vẻ mặt đau khổ: "Là vì tôi thương Tiểu Tứ nên mới muốn dồn tất cả bồi thường cho Ngữ Thần."

Lão tướng quân Vương như quả bóng xì hơi, cả người không còn sức lực: "Tùy bà, tôi mặc kệ, tôi sẽ truyền lời ra ngoài rằng Ngữ Thần không còn họ Vương nữa, nhà họ Vương chúng ta không có người này."

Không còn nhà họ Vương thì Vương Ngữ Thần không phải cái rắm gì cả, ai cũng sẽ không nể mặt cô ta, cho dù chuốc họa cũng không dính líu gì tới nhà họ Vương nữa.

Bà cụ Vương sợ ngây người: "Ông nó, ông nhẫn tâm thế, nó là cháu ngoại của chúng ta, là giọt m.á.u duy nhất của Tiểu Lam mà."

Lão tướng quân Vương nhìn bà cụ một cách lạnh lùng: "Tôi có một đám con cháu, không thể vì một mình nó mà làm hủy hoại danh dự của cả nhà họ Vương được, lại càng không thể vì nó mà dùng tới số quan hệ ít ỏi còn sót lại của tôi. Bà không quan tâm nhà thằng cả thằng hai, thì cũng phải nghĩ cho thằng ba thằng tư do mình sinh chứ, ân tình dùng một cái là bớt đi một cái."

Ông ấy đã về hưu rồi, không còn quyền lên tiếng như trước kia nữa. Những ân tình để dành được trong mấy năm nay phải dùng vào những lúc cần thiết.

Bà cụ Vương ngây ngẩn cả người, mặc dù bà cụ thương Vương Ngữ Thần nhất, nhưng để ý nhất vẫn là con trai.

Con trai là vốn liếng của bà cụ, cũng là bảo đảm cho hạnh phúc lúc tuổi già của bà cụ trong tương lai.

Không thể vì Vương Ngữ Thần mà không màng tới tiền đồ của con cháu được.

Nguồn lực trong nhà dành cho thằng ba vốn đã không nhiều rồi, không lẽ còn muốn phá thêm sao?

Bà cụ chỉ đành im lặng.

...

"Em nói gì cơ? Lặp lại lần nữa." Trong thư phòng của nhà họ Mạc vang lên giọng nói đầy khiếp sợ.

Lạc Di cười lặp lại lần nữa: "Em muốn dùng một cái tên giả, là thêm một thân phận đấy ạ."

Cô tính làm một thân phận khác để chơi thử.

Lão Mạc sốc tới mức nói không ra lời trước ý tưởng táo bạo này của cô, một lát sau mới hỏi: "Em lại tính làm gì nữa?"

Bảo cô đừng gây chuyện, đừng làm bậy nữa, cô vừa đồng ý xong đã quên mất.

Lạc Di tìm được linh cảm thông qua hai cái tên Vương Tiểu Lam và Vương Khinh kia, vỗ đầu, vô số ý đồ xấu dâng lên mãnh liệt.

"Em muốn dùng thân phận này để đến các quốc gia xin độc quyền, độc quyền có thể bán lấy tiền."

Sắc mặt lão Mặc thay đổi ngay: "Trong đầu em lại nghĩ ra cái gì vậy? Em muốn mang nó đi bán cho người nước ngoài? Như thế sao được? Em thiếu tiền xài à? Thầy có thể cho em."

Chứ chuyện này không thể làm được, bên trên sẽ nghĩ thế nào chứ?

.

Chương 502:

 

Đương nhiên đồ tốt phải để lại cho quốc gia của mình rồi.

Lạc Di đè cánh tay ông ấy lại, cười tủm tỉm nói: "Thầy đừng sốt ruột, nghe em nói này."

Lão Mạc hít sâu một hơi, cố gắng nén lo âu xuống: "Để thầy xem em muốn nói thế nào."

Lạc Di suy nghĩ, sắp xếp lại từ ngữ rồi kiên nhẫn giải thích: "Nói nôm na thì nếu ứng dụng phần mềm máy tính mà em nghiên cứu xin được quyền sáng chế, thì ai muốn sử dụng phải bỏ tiền ra mua."

Lão Mạc không bị thuyết phục: "Không bán, quốc gia chúng ta dùng độc quyền cũng có thể kiếm được tiền, còn kiếm được nhiều hơn."

Ông ấy là ngôi sao sáng của giới học thuật nhưng cũng có giới hạn nhất định.

Mà Lạc Di thì khác, kiếp trước cô đứng trên cao, thấy được nhiều thứ nên nhìn được xa hơn.

"Nhưng mà chỉ một hai năm thôi là phần mềm sẽ bị phá giải, người ta không cần bỏ tiền đã dùng được rồi, đấy là em đã ước chừng xa, nói không chừng có khi chỉ trong một hai tháng. Nhưng nếu xin quyền sáng chế thì bọn họ không cần bỏ thời gian và sức lực để phá giải mà chỉ cần mua trực tiếp, đây là hình thức hai bên cùng có lợi."

"Tất nhiên là thứ cốt lõi nhất không thể mang đi xin quyền sáng chế được, nhưng có thể chia sẻ những thứ chỉ có tác dụng trong thời gian có hạn, người ở những nước khác mua lại bản quyền của em, vậy thì số tiền đó phải nhiều tới mức nào chứ?"

"Hơn nữa càng nhiều người dùng thì lại càng có lợi cho chúng ta, chúng ta nắm quyền chủ động trong tay, là chúng ta dẫn đầu làn sóng. Để mọi người phải đi theo bước chân của chúng ta."

Cô liên tục nói ra ba lý do, lão Mạc dần d.a.o động: "Còn gì nữa không?"

Lạc Di thở dài bất đắc dĩ: "Tám mươi phần trăm số tiền kiếm được sẽ nộp cho quốc gia để dùng cho sự nghiệp nghiên cứu khoa học, chúng ta nghèo quá mà."

Lão Mạc tỏ vẻ bất ngờ: "Em không tiếc à?"

"Tiếc chứ, nhìn vẻ mặt xót xa này của em đi." Lạc Di chỉ vào khuôn mặt mếu máo của mình: "Nhưng biết làm sao bây giờ? Nước giàu thì dân mới mạnh được."

Lão Mạc bị thuyết phục: "Em viết nội dung chi tiết thành một báo cáo đi, để thầy nộp lên thử xem sao."

Lạc Di lặng lẽ lấy báo cáo đã viết xong sẵn ra, lão Mạc không khỏi bật cười, được lắm, từ trước tới nay con bé này luôn tính trước, chưa làm gì mà không nắm chắc cả.

Ông ấy đọc lại một lần cẩn thận, ý tưởng kỳ diệu của cô khiến người ta phải giật mình, nhưng ngẫm kỹ lại thì giúp người ta tháo gỡ được vướng mắc.

"Tại sao em phải kiến nghị thành lập một công ty ở HK để phụ trách những công việc có liên quan?"

Lạc Di giải thích úp úp mở mở: "Bởi vì đó là cảng thương mại tự do, chuyện không tiện làm trong nước ta thì có thể làm ở đó được, dùng tiền đổi hàng cũng tiện nhất, đến lúc đó chúng ta không cần tiền cũng được, thứ chúng ta thiếu hơn là nguyên liệu mà."

Vẫn còn một chuyện cô chưa nói, là tác dụng lớn nhất của HK là cầu nối giữa quốc gia chúng ta với những thế lực trên khắp thế giới, là nơi giảm xóc, một ván cầu, sự tồn tại của nó có tính đặc thù.

Hiện tại thế giới phương tây cô lập quốc gia chúng ta nhưng HK có thể mở ra một lỗ hổng nhỏ, có thể làm được rất nhiều thứ thông qua HK.

Nhưng những lời này quá nhạy cảm, chỉ có thể hiểu ngầm, không thể nói thẳng ra được.

Lão Mạc nhìn cô học trò của mình với vẻ kinh ngạc, cứ như cô quá lạ lẫm.

Cô thấy được rất nhiều thứ mà người thường không nhìn thấy được, có tính tham khảo rất cao, cái nhìn sắc bén không thể ngờ được.

Rốt cuộc tầm nhìn và lối suy nghĩ đầy chiến lược này của cô được học từ đâu ra?

Nhà họ Lạc chỉ là nông dân bình thường, đời đời đều rất tầm thường, hoàn toàn không có trình độ về mặt này.

Chẳng lẽ là ông cụ Tiêu dạy sao? Có khi nào không?

.

Chương 503:

 

Ông ấy cũng là người theo phái học thuật, không giống kiểu người có tầm mắt như thế.

Giọng điệu dí dỏm của Lạc Di vang lên: "Thầy ơi, em lấy tên khác là Long Annie nhé, nghe có hay không? Con cháu của rồng, Annie thì nghe cho Tây."

Được lắm, giỏi giang chưa được ba giây, sự kính nể dành cho cô lập tức biến mất sau khi nghe cái tên này.

Cái tên quái gở gì đây? Trung không ra Trung, Tây không ra Tây, ừm, nhưng ở HK thì lại bình thường.

Có lẽ một số người bẩm sinh đã có ánh mắt nhạy bén rồi.

Lão Mạc đọc lại cẩn thận lần nữa, càng đọc càng thấy động lòng: "Em cũng biết kiếm chuyện thấy đấy, toàn tìm thêm việc cho thầy thôi."

Mặc dù nói như thế nhưng ông ấy đã nghĩ ra phải tìm đến ai rồi.

Lạc Di lại ném gánh nặng cho thầy lần nữa, cô phụ trách thiết kế khuông mẫu còn thầy phụ trách hoàn thành nó.

"Em mà không gây chuyện thì thầy nên thấy lo đi."

Lão Mạc nghe vậy thì nghĩ hình như là vậy?

Ông ấy gọi một cuộc điện thoại: "Lão Nhiếp, ông có đang ở thủ đô không? Có à, vậy thì đúng lúc lắm, trong tay tôi có cái này hay lắm, vô cùng quan trọng, người đầu tiên mà tôi nghĩ tới là ông đấy, đừng nói là tôi không nể tình bạn bè lâu năm, nếu ông không rảnh thì để tôi tìm người khác... Được, vậy tới nhanh nhé, lâu quá không chờ đâu."

Chờ ông ấy cúp điện thoại, Lạc Di tò mò hỏi: "Là Sở trưởng Nhiếp ạ?"

Lão Mạc cười gật đầu: "Đúng vậy, em và ông ấy có bà con, hiểu biết lẫn nhau nên có thể lược bỏ giai đoạn tìm hiểu, có một số việc ông ấy cũng sẽ che chở cho em."

Lạc Di giật mình: "Tìm hiểu làm gì? Em mặc kệ hết đấy, em chỉ phụ trách đưa ra ý tưởng thôi."

Lão Mạc chỉ vào báo cáo: "Đề cương này của em quá đơn giản, còn phải bổ sung thêm."

Ông ấy nghi ngờ trong đầu cô vẫn còn ý tưởng nhưng không chịu viết ra hết, nhưng ông ấy không có chứng cứ.

Lạc Di trợn mắt há hốc mồm, cô tự tay đào hố, còn phải tự lấp lại à?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-501-505.html.]

Má ơi, cô tự đào hố chôn mình rồi!

Nhưng nghĩ lại thì cô thấy không đúng: "Không phải ông ấy bên quân đội sao? Còn nhúng tay vào chuyện này à?"

Lão Mạc để báo cáo xuống với vẻ luyến tiếc nhưng ánh mắt vẫn còn dán vào nó: "Lúc trước ông ấy từng qua đó lúc xác nhập những đơn vị như Bộ điều tra, Cục bảo an, Ban quốc phòng để thành lập Bộ An ninh Quốc gia."

Nếu đi HK để làm việc thì đương nhiên phải tìm Bộ An ninh Quốc gia rồi.

Nhà họ Lạc dọn tới thủ đô nhưng rất biết chừng mực, chỉ tặng quà cáp vào ngày lễ chứ bình thường sẽ không tới nhà họ Nhiếp.

Đối với nhà họ Lạc thì dòng dõi nhà họ Nhiếp hơi cao, qua lại khá áp lực, chỉ có những người có địa vị không chênh lệch nhiều mới có thể qua lại bình đẳng được.

Bình thường Nhiếp Khôn Minh quá bận rộn, hối hả ngược xuôi nên hiếm khi có mặt tại thủ đô. Nhiếp Khánh Vân dẫn con đi theo quân ở nơi khác, lại đánh vỡ chuyện riêng của nhà họ Nhiếp nên trong lòng bà Nhiếp không được tự nhiên.

Vậy là hai nhà cũng không qua lại thường xuyên.

"Hơn nữa, đã lâu rồi em không gặp Sở trưởng Nhiếp."

"Ông ấy là người bận rộn."

Hơn một tiếng sau, Nhiếp Khôn Minh chạy đến với vẻ mệt mỏi, thấy Lạc Di thì lộ ra nụ cười nhiệt tình: "Tiểu Nhạc Di, đã lâu không gặp, thành cô gái trưởng thành rồi."

Có thể nói Lạc Di là đứa bé mà ông ấy dõi theo từ nhỏ.

Lạc Di cười tủm tỉm chào hỏi ông ấy, hai người nói chuyện vài câu, lịch trình của Nhiếp Khôn Minh kín mít nên thời gian quý giá, dứt khoát hỏi thẳng: "Rốt cuộc là chuyện gì?"

"Ông đọc cái này đi." Lão Mạc đưa báo cáo trong tay sang.

Lạc Di đứng lên: "Hai người nói chuyện đi, em đi tìm xem có cái gì để ăn không, đói bụng quá."

Cô tỏ vẻ không muốn nghe, không nghĩ tham gia, chuyện này không liên quan tới em khiến khóe miệng lão Mạc giật giật.

.

Chương 504:

 

Lạc Di vừa bước ra khỏi cửa thư phòng, sư mẫu đã bước tới: "Tiểu Di đến đây, có đồ ăn ngon nè."

Là hoành thánh tôm Tam Tiên, đây là món ăn sở trường nhất của sư mẫu, Lạc Di ăn không thấy ngán.

Lạc Di hoan hô một tiếng, vội vàng ăn không kịp chờ, vừa có tôm bóc vỏ tươi giòn, lại có nhân thịt đầy ú ụ kèm theo mùi rau cần thơm ngát, ăn cùng với nước canh ngon ngọt, ngon không thể tả.

Ăn được một nửa thì trong thư phòng truyền ra tiếng rống to: "Lạc Di, em vào đây mau."

Động tác của Lạc Di cứng đờ: "Mình không nghe thấy gì hết, không nhìn thấy gì hết."

Lão Mạc không khỏi trợn trắng mắt, cái con bé này: "Tiểu Di cái gì cũng tốt, chỉ là lười thôi."

"Con bé có tầm mắt và đầu óc như thế đúng là tài giỏi thật, chỉ là không muốn nhúng tay vào, từ nhỏ con bé này đã lanh lợi như thế rồi." Nhiếp Khôn Minh nhớ tới chuyện cũ thì cản thán.

"Tôi còn nhớ cảnh tượng lần đầu tiên gặp con bé, mặc bộ quần áo đầy mụn vá giặt đến bạc màu, là quần áo của mẹ nó rồi sửa nhỏ lại, nhưng không tỏ vẻ nhút nhát dè dặt gì, ngay từ khi đó tôi đã biết đây là một đứa bé có chí lớn rồi."

Lão Mạc ngây ngẩn cả người, lần đầu tiên ông ấy gặp Lạc Di là vào kỳ thi đại học, khi đó điều kiện của nhà họ Lạc đã khá giả, Lạc Di không cần mặc lại quần áo được sửa nhỏ của mẹ, xem như ăn mặc chỉnh chu.

"Hồi xưa con bé khổ như vậy sao?"

Người nhà họ Lạc không hay nhắc lại chuyện cũ, dù sao cũng không ai muốn nhớ lại cuộc sống khổ cực mà.

Nhiếp Khôn Minh khẽ thở dài một hơi: "Ừ, chịu rất nhiều khổ, nghe nói ăn không đủ no mặc không đủ ấm, đến hai đồng để đi học cũng không có, kéo dài đến lúc mười tuổi đòi ở riêng thì mới có cơ hội đến trường. Thảm thì đúng là thảm thật, nhưng lại không đọng lại chút nào trên người con bé."

Ung dung hào phóng, biết tiến biết lùi, thông minh sáng suốt, là một đứa bé giỏi giang.

Lão Mạc đau lòng muốn chết, khó trách con bé luôn muốn kiếm tiền: "Cũng không nhìn ra được từ chỗ người nhà con bé, haiz, khiến con bé chậm trễ nhiều năm."

"Phải giúp con bé giữ được hai mươi phần trăm này, con bé thức thời như thế, không thể khiến con bé thấy lạnh lòng thất vọng được." Vừa rồi còn chê cô hơi tham tiền, bây giờ lại giúp cô tranh thủ.

Nhiếp Khôn Minh cười ha ha, tám mươi phần trăm đó cũng không dễ lấy, muốn xin quyền sáng chế là chuyện không dễ gì, mà muốn mở công ty cũng cần phải có nhân viên: "Tôi phải nói chuyện với con bé trước đã."

Lão Mạc hô to một tiếng: "Lạc Di mau vào, lấp hố."

Cái muỗng trong tay Lạc Di rơi lạch cạch vào tô, cô bụm trái tim vừa giật thót lên, ôi chao, hù c.h.ế.t cục cưng rồi.

Lạc Di tựa như tuýp kem đánh răng đã bị nặn hết còn gắng nặn thêm nữa, chơi trò động não như này, cả hai bên đều mệt hết sức.

Lạc Di mệt mỏi nằm sấp xuống bàn làm việc, mặt uể oải nói: "Não cháu dừng hoạt động rồi, đừng hỏi cháu nữa, mọi người tự nghĩ đi, nhiều chuyên gia thế kia, mọi người tự hợp mưu hợp sức đi, cháu vẫn còn là con nít."

Dù cô biết rất nhiều nhưng cũng không thể nói ra hết được, phải biết nắm giữ chừng mực cho thật tốt, không thì khiến người khác nghi ngờ sẽ dẫn đến cái được không bù nổi cái mất.

Thế nhưng Nhiếp Khôn Minh vẫn rất hài lòng, cô đã bổ sung rất nhiều chi tiết, có vài đề xuất khá bay bổng nhưng vẫn có thể xem là một hướng khả thi.

Tất nhiên cũng có vài ý tưởng quá độc đáo, không dùng được, phải chỉnh sửa lại một chút.

Tài trí Lạc Di biểu hiện ra đã đủ để chứng minh giá trị to lớn của cô.

Nhưng vẫn là không nên khen người trẻ tuổi, miễn khiến cô quá kiêu ngạo.

"Cháu không được lười nhác, thường ngày nhớ động não nhiều vào, nghĩ ra được gì thì lập tức báo cho ông một tiếng."

.

Chương 505:

 

Lạc Di trợn mắt, như cô mà còn lười? Ông ấy có hiểu lầm gì với chữ lười không vậy?

Ngày nào cũng như Chu lột da nghiền ép con ở.

Ông ấy quên luôn tuổi của cô rồi sao? Cô mới vừa trưởng thành thôi đấy.

Con ở Lạc khẽ thở dài một hơi: "Thủ trưởng, bình thường cháu cũng chẳng tìm thấy ông đâu, được chứ?"

"Thầy cháu biết đấy." Nhiếp Khôn Minh cười tủm tỉm nói: "Thường xuyên qua nhà ông chơi một chút đi, Dịch Tranh rất nhớ cháu."

"Vâng." Lạc Di đáp, nhưng lại không có ý định sang nhà ông ấy.

Nhiếp Khôn Minh tiện đường đưa cô về nhà, Lạc Di thấy nhà mình ngày càng gần thì tâm trạng dần trở nên vui vẻ hơn, giờ cô chỉ muốn về nhà ngủ một giấc thật ngon.

Nhiếp Khôn Minh thấy dòng người xếp hàng trước cửa, lại nhìn qua bảng hiệu: "Nhà cháu mở tiệm à?"

"Dạ, việc làm ăn cũng không tệ lắm, ông chờ một chút." Lạc Di mở cửa xe chạy xuống, xin Lạc Quốc Vinh ít thịt kho.

Cô chạy bịch bịch bịch trở lại, mặt cười tươi như hoa: "Thủ trưởng, mời ông ăn thịt kho, ăn món kho nhà cháu, bình thường quan tâm nhà cháu nhiều hơn nhé."

Sau cùng thì làm ăn kinh doanh bao giờ cũng sẽ gặp phải đủ loại rắc rối này kia, chưa kể đến sự cạnh tranh ác liệt, các đợt kiểm tra bất ngờ từ những bộ phận khác nhau như quản lý đô thị hay bộ công thương, bộ y tế cũng đã đủ ăn mệt rồi.

Bới lông tìm vết, kiểu gì cũng có thể chỉ ra một vài lỗi.

Nhiếp Khôn Minh dở khóc dở cười, đứa bé này thật là… thông minh nhưng không làm người ta chán ghét, muốn gì cứ việc nói thẳng, có thể đồng ý thì đồng ý, không thì thôi dẹp đi, cô khắc tự nghĩ cách khác.

Nhưng ông ấy có thể từ chối sao? Vừa rồi ông ấy còn mới nhận bài báo cáo trị giá ngàn vàng của Lạc Di kia kìa, đòi hỏi thế có ổn không à? Vẫn là nên thả ra chút lợi ích, có qua có lại nha.

Ông ấy nhận lấy phần thịt kho: "Được, ông biết rồi, nhưng vẫn phải kinh doanh đúng quy định đấy."

Lạc Di chỉ cần lời bảo đảm này, cô khoái trá cười nói: "Không thành vấn đề ạ, cha mẹ cháu đều là người thành thật, không giống các ông."

Nhiếp Khôn Minh: “...”

Khóe miệng Lạc Di giật một cái, đắc ý quá quên giữ miệng rồi. Cô vội vàng cứu chữa: "Ý cháu là, các ông đều là người làm việc lớn, đầy mưu trí, thông minh như hồ ly, trọng điểm nè, tất cả đều là lời khen."

Nhiếp Khôn Minh chỉ có thể chọn tin tưởng, ông ấy còn làm gì được đây?

"Đủ chưa, mau về nhà đi."

Nhận được kế hoạch như vậy, ông ấy còn phải báo cáo lên cấp trên, họp thảo luận với cấp dưới, sắp xếp nhiệm vụ, ông ấy còn quá nhiều việc phải làm.

Lạc Di nhìn theo chiếc xe hơi rời đi, bấy giờ mới chậm rãi bước vào nhà, lại thấy Hoàng Lộ đứng cạnh cửa lộ vẻ mặt quái dị.

Lạc Di không để ý đến cô ta, đang định đẩy cửa đi vào thì giọng không mang ý gì tốt của Hoàng Lộ chợt vang lên: "Lạc Di, không phải đấy lại là cành cao nào chị vừa víu lên được đấy chứ?"

Hẳn nên để tất cả mọi người cùng nhìn xem, thứ gọi là sinh viên trường danh giáo cũng chỉ đến thế mà thôi.

Dựa vào cái gì mà mắng cô ta ham hư vinh, thích trèo cành cao? Chuyện Lạc Di làm có gì khác với cô ta kia chứ?

Tuổi của người đàn ông kia còn lớn như thế…

Lạc Di nhìn cô ta bằng ánh mắt thật sâu xa: "Không thể nói."

Hoàng Lộ chưa kịp phản ứng: "Ý chị là gì?"

Khóe miệng Lạc Di cong lên: "Ý trên mặt chữ, có vài người không thể nói rõ thân phận ra, không thể tiết lộ, tiết lộ sẽ…"

Chẳng dễ gì Hoàng Lộ mới bắt được nhược điểm của Lạc Di, cô ta còn định tuyên truyền trắng trợn đây: "Sẽ thế nào?"

"Bị bắt, nhốt vào tù." Lạc Di cười như không cười, cặp môi đỏ mọng nhẹ xuất lời: "Tuyên án, em thích gói phục vụ thế nào, chị có thể giúp em."

Giọng cô âm trầm như một tia sét nện xuống, cơ thể Hoàng Lộ run lên, bị dọa sắc mặt trắng bệch, quay đầu chạy đi.

Lạc Di lắc đầu, có mỗi chút can đảm thế này mà còn muốn chơi với cô sao?

.

Loading...