Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 497-500
Cập nhật lúc: 2025-03-20 06:12:23
Lượt xem: 46
Chương 497:
Vương Ngữ Thần không sợ bà nội thương yêu mình nhất một chút nào, nghe vậy thì chu môi với vẻ ấm ức: "Để cháu ở trong tù mấy tháng mà gọi là hiểu lầm à? Được thôi, vậy cũng nhốt cô ta trong tù mấy tháng, à không, mấy năm đi."
Cô ta vốn đang giả vờ đáng thương, nhưng càng nói chuyện lại càng để lộ bản tính, ánh mắt nhìn Lạc Di u ám đáng sợ.
Lạc Di chỉ cười ha ha: "Từ khi nào mà cô có thể thay mặt pháp luật của nước ta thế? Hay là ý muốn của cô có thể lấn lướt cả luật pháp?"
Vương Ngữ Thần không chỉ không sợ mà ngược lại còn hống hách hơn: "Ông nội, ông cô ta đang khinh thường nhà họ Vương chúng ta kìa, nhất định chúng ta phải dạy cho cô ta một bài học..."
Lão tướng quân Vương khẽ lắc đầu, thản nhiên ném ra một quả bom: "Con bé là em họ của cháu."
"Cái gì?" Vương Ngữ Thần bị doạ đến ngu người, đầu óc trống rỗng: "Ông nội lặp lại lần nữa đi, cháu nghe không rõ."
"Bà ngoại của cháu cũng là bà ngoại của con bé." Lão tướng quân Vương cầm chén trà lên uống một ngụm, trong khoang miệng đầy vị đắng chát: "Cũng là người của nhà họ Vương chúng ta."
Vương Ngữ Thần như bị sét đánh trúng, cả người khó chịu.
Cô ta là ai, cô ta đang ở đâu?
Sao Lạc Di có thể là người của nhà họ Vương được chứ?
Bọn họ có cùng bà ngoại? Là bà ngoại nào? Dung lượng não có hạn của cô ta bị c.h.ế.t máy.
Bà cụ Vương giật mình há to miệng, hoảng loạn, bất an, căng thẳng.
Bà ta chưa từng nói cho ông nhà biết chuyện mình đã tìm được con gái, lần trước đi tìm cũng là lén lút đi một mình, không muốn cho bất cứ người nào biết.
Nhưng mà không ngờ chuyện gì ông ấy cũng biết, lại còn kêu người tới nhà, rốt cuộc ông ấy muốn làm gì đây?
Lạc Di thấy rùng mình: "Không hề nhé, cháu họ Lạc, bà ngoại cháu đã qua đời từ lâu rồi, từ nhỏ mẹ cháu đã là đứa bé số khổ không có mẹ, không dính dáng gì tới nhà họ Vương mấy người."
Cô phủi bỏ sạch sẽ, chỉ ước gì có thể mau chóng bỏ chạy.
Cho dù nhà họ Vương có cao tới đâu thì cô cũng không thèm chút nào, thề đấy.
Bỗng nhiên Vương Khinh vẫn luôn làm phông nền mở miệng nói: "Dì là dì út của cháu."
Lão tướng quân Vương tiếp lời ngay: "Cháu có thể gọi ông là ông ngoại."
Vô cùng thân thiết từ ái, giống hệt như ông cụ nhà bên khiến tròng mắt Vương Ngữ Thần sắp rớt ra ngoài.
Đây là ông nội nghiêm túc mà cô ta biết hay sao?
"Không không không." Lạc Di như muốn phát điên, cô từ chối chuyện ăn vạ nhé! "Mẹ ơi, chúng ta mau về nhà thôi, bên ngoài gió độc lớn quá, nguy hiểm ghê."
"Á á á, cháu không cho phép." Phản ứng lớn nhất là Vương Ngữ Thần, cô ta hét toáng lên một cách cuồng loạn: "Cô ta không xứng làm người nhà họ Vương chúng ta, ông nội, mau đuổi bọn họ đi đi."
Cô ta cứ như bệnh nhân tâm thần, hoàn toàn không còn lý trí gì nữa cả.
Sắc mặt lão tướng quân Vương đen thui.
Lạc Di thờ ơ lạnh nhạt: "Lão tướng quân Vương, cháu kính nể ngài chiến đấu cả đời, còn từng tắm m.á.u chiến đấu anh dũng vì nước, vậy nên muốn nhắc nhở ngài một câu, đừng vì con cháu bất hiếu mà đánh mất khí tiết tuổi già của mình."
Đứa cháu bất hiếu Vương Ngữ Thần hung tợn trừng mắt với Lạc Di, cô ta là cái thá gì chứ?
Còn khuya Lạc Di mới sợ cô ta: "Còn nữa, cảm ơn đã ưu ái, cách làm việc của cháu và nhà họ Vương hoàn toàn khác nhau, vậy nên sau này mọi người đi đường của mọi người, cháu đi đường của cháu, đừng làm phiền lẫn nhau."
Chỉ riêng chuyện Vương Ngữ Thần làm đã chạm vào giới hạn của cô rồi.
Vẻ mặt lão tướng quân Vương rất phức tạp: "Lạc Di, cháu nên suy nghĩ nghiêm túc một chút."
Ông ấy nhận ra được năng lực vượt trội của Lạc Di không phải hạng người tầm thường, vậy nên mới muốn xây dựng một mối quan hệ tốt đẹp cho nhà họ Vương.
Chương 498:
Con cháu nhà họ Vương tạm thời phát triển ổn định, nhưng quan hệ càng nhiều thì càng tốt chứ, dù sao cũng có lúc sẽ cần tới.
Lần này là Ngô Tiểu Thanh đứng dậy, nhẹ nhàng ôm lấy bả vai con gái, vẻ mặt kiên định: "Không cần, tôi là con gái nhà họ Ngô, cha tôi họ Ngô, điều này vĩnh viễn sẽ không thay đổi, còn mẹ tôi qua đời sớm nên tôi không có ấn tượng với bà ấy, Lạc Di con nhớ nhé, dù là ai tới nhận thân thì đều là lừa đảo hết."
Nếu như chỉ là tái hôn thì bà còn có thể bình tĩnh chấp nhận được. Nhưng đằng này không phải, là vứt chồng bỏ con, bỏ trốn với người khác.
Nỗi nhục mà bọn họ mang tới cho nhà họ Ngô, nỗi đau và khó khăn của ông nội và cha, cả đời bà không thể nào quên được.
Sao bà có thể không thấy vướng mắc được chứ?
Hai nhà Ngô Vương vĩnh viễn sẽ không bắt tay giảng hòa, trừ khi... Ông nội và cha bà có thể sống lại để tha thứ cho bọn họ.
"Vâng thưa mẹ." Lạc Di cũng không muốn dính dáng gì tới nhà họ Vương.
Sắc mặt bà cụ Vương trắng bệch như tờ giấy: "Tiểu Thanh, con thật sự không nhận mẹ sao?"
Ban đầu Ngô Tiểu Thanh còn canh cánh trong lòng, nhưng có người nhà bầu bạn và khuyên bảo nên bà đã suy nghĩ thông suốt từ lâu rồi.
Có vài người không đáng để bà khổ sở.
"Bà cụ Vương, nếu năm xưa đã đưa ra lựa chọn thì cho dù là đúng hay sai cũng phải tự gánh chịu, đừng nói là hối hận, sự hối hận muộn màng còn rẻ rúng hơn cả rơm rạ, cho dù nhà họ Vương mấy người tốt cỡ nào thì tôi cũng thấy chướng mắt."
Có lẽ người khác không có tư cách để nói những lời này, nhưng bà hoàn toàn có tư cách đó.
Là nhà họ Vương nợ bà, nợ nhà họ Ngô.
Vương Ngữ Thần bày vẻ mặt khinh thường: "Bà mà xứng sao? Đám người quê mùa hạ đẳng này..."
Lạc Di hừ lạnh một tiếng, cắm thẳng cho cô ta một dao: "Vậy sao người cao quý như cô lại bị nhốt vào tù nhỉ?"
Vương Ngữ Thần lập tức bị kích thích, mắt vằn tia máu: "Là do cô hại hết, bà nội, bà giúp cháu đi, nhất định phải trút giận thay cháu."
Bà cụ Vương nhắm mắt lại, trong lòng đau nhói không nói nên lời.
Lạc Di lắc đầu, Vương Ngữ Thần vẫn luôn không hiểu được tình thế, ngu muội.
Chỉ cần hơi thông minh thì đã không rơi vào tình trạng như hôm nay rồi.
Con đường mà nhà họ Vương sắp xếp cho cô ta là đúng, học chuyên ngành ngoại ngữ ở trường học nổi tiếng, sau khi tốt nghiệp thì dàn xếp cho một đơn vị tốt, đến lúc đó lại sắp xếp cho gặp một người đàn ông không tồi, vậy thì đời này sẽ bình an suông sẻ, nở mày nở mặt.
Có nhà họ Vương che chở, hào quang từ trường học nổi tiếng, cô ta sẽ sống vô cùng tốt.
Nhưng đầu óc cô ta lại không được sáng suốt lắm, suốt ngày tụ tập với đám con ông cháu cha, trình độ chuyên nghiệp không tới đâu, đã thế cô ta thấy chướng mắt ai thì sẽ khăng khăng đánh đuổi, ỷ thế bắt nạt.
Làm ơn, thế giới này không lấy cô ta làm trung tâm, một ngày nào đó sẽ đá trúng tấm ván sắt thôi.
"Vương Ngữ Thần, cô làm như vậy có phù hợp với trình tự pháp luật không? Xem ra tôi phải tố cáo với ủy ban kỷ luật rồi."
Cô trực tiếp đánh vào điểm yếu của đối phương, khí thế của Vương Ngữ Thần lập tức tan ra như tuyết, vừa sợ vừa hoảng loạn: "Cô dám!"
Lạc Di kéo cánh tay Ngô Tiểu Thanh: "Mẹ ơi, chúng ta đi thôi, chúng ta và nhà họ Vương không phải người cùng một đường, đúng rồi, mấy người cũng đừng dây dưa nữa, tôi là người rất nóng tính, đã thế còn không hiền lành gì, ừm, thích cắn người đấy."
Để lại những lời này, cô kéo mẹ đi thẳng.
Ngoài cửa có một người đàn ông trung niên đang đứng, tây trang phẳng phiu, diện mạo anh tuấn chín chắn, rất chỉnh chu.
"Tuổi còn trẻ đã liều lĩnh như vậy rồi, không sợ đắc tội người khác sao?"
Chương 499:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-497-500.html.]
Không biết ông ta đã đứng ở cửa nhìn bao lâu, bỗng nhiên Vương Ngữ Thần giật mình: "Cha, cha thấy được hết rồi đúng không, Lạc Di bắt nạt con và bà nội như thế đấy."
Lạc Di bừng tỉnh, hóa ra đây là ông ba Vương, dạy con như thế mà còn mặt mũi để nói con nhà người khác nữa hả?
"Nằm không cũng trúng đạn, đang đi đường mà giẫm phải cứt chó, đúng là xúi quẩy."
Cô không nể mặt chút nào, hung hăng như thế đấy, dù sao cũng không định thân thiết thì sợ làm cái quái gì.
Lần này cô tới đây là vì muốn tìm hiểu sâu hơn về nhà họ Vương, tìm hiểu rồi trong lòng đã có nhận định, lão tướng quân Vương xem như còn có nguyên tắc, sẽ không làm bậy.
Từ trước đến nay cô đi một bước xem trước ba bước, thận trọng từng bước, nhưng toàn bộ được giấu dưới gương mặt xinh đẹp tỏa sáng của cô, có tính lừa gạt rất cao.
Lão tướng quân Vương nhìn theo bóng lưng đã khuất xa của mẹ con bọn họ, khẽ thở dài một hơi.
Ông ba Vương thu hồi tầm mắt, thản nhiên liếc em út và Vương Ngữ Thần một cái, sau đó mới nhìn về phía cha mẹ: "Cha mẹ, con về rồi ạ."
Lão tướng quân Vương day mi tâm: "Ai tới nói cho ta biết, sao con bé được ra ngoài?"
Vương Ngữ Thần co người lại, quay về dáng vẻ đáng thương.
Bà cụ Vương dè dặt quan sát sắc mặt của ông cụ: "Đây chỉ là mấy chuyện nhỏ nhặt thôi, con bé bị nhốt trong tù mấy tháng cũng chịu phạt đủ rồi, mọi quy trình đều hợp tình hợp pháp, ông yên tâm đi, không làm dụng chức quyền để được ưu tiên đâu."
Lão tướng quân Vương nhìn chằm chằm vào bà cụ: "Được, vậy để ủy ban kỷ luật tới quyết định đi."
"Cha tụi nhỏ." Bà cụ Vương thay đổi sắc mặt.
Lão tướng quân Vương là người nóng tính, vẻ mặt sa sầm: "Đi ra đi, đừng để tôi thấy mặt con bé nữa."
Những lời của ông ấy ở nhà có quyền lực tuyệt đối, nói một là một, hai là hai, không ai dám phản đối.
Bà cụ Vương lại có thẹn trong lòng, nào dám chống đối lại ông ấy?
Vương Ngữ Thần nhìn về phía bà nội và cha với vẻ trông mong được cầu tình, nhưng hai người đều làm lơ cô ta.
Cô ta sốt ruột tới mức giậm chân: "Ông nội, ông không thương cháu sao?"
Thật ra cô ta và lão tướng quân Vương không thân thiết gì, bình thường lão tướng quân Vương vô cùng bận rộn, hoàn toàn không quan tâm đến chuyện trong nhà.
Mà cho dù thỉnh thoảng ở nhà cũng không ai dám tới gần.
Lão tướng quân Vương có năm đứa cháu trai và bốn cô cháu gái, con gái đông đúc nên không thương xót quá nhiều.
Trong ký ức có hạn của ông ấy thì Vương Ngữ Thần là một cô bé hiền lành ngoan ngoãn, là đứa bình thường nhất trong đám cháu.
"Ông không thích người hai mặt, trước mặt một kiểu sau lưng một kiểu."
Lời này quá nặng, trên mặt Vương Ngữ Thần hoàn toàn tái nhợt: "Cháu không có, ông nội, là Lạc Di hãm hại cháu."
Tới lúc này rồi vẫn chưa chịu tỉnh táo lại, cơn giận của lão tướng quân Vương dâng lên: "Cháu có gì đáng cho con bé hại cháu? Con bé thông minh hơn cháu, sáng suốt hơn cháu, tinh tế hơn cháu, có cốt khí hơn cháu, còn cháu có cái gì? Đến nhà họ Vương mà người ta còn chướng mắt thì càng khỏi phải bàn tới cháu, ừm, ông cũng thấy chướng mắt lắm."
Mặc dù mẹ con Lạc Di từ chối ông ấy, nhưng ông ấy càng đánh giá cao bọn họ hơn.
Bọn họ có khí tiết, có sự cứng rắn.
Vương Ngữ Thần lòng dạ rối bời, cô ta bị ông nội ghét sao? Không thể được.
Nước mắt của cô ta lăn dài: "Ông nội ơi."
Thứ lão tướng quân Vương ghét nhất chính là nước mắt, lớn tuổi rồi sợ xui xẻo: "Đưa con bé đi đi."
Cả đời ông ấy chinh chiến từ nam ra bắc, chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều với vợ con, vậy nên không có nhiều cảm xúc lắm.
Vương Ngữ Thần bị lính cảnh vệ kéo đi, trong nhà lập tức yên tĩnh.
Vương Khinh đứng một bên, không trao đổi ánh mắt với Vương Ngữ Thần lần nào, giống như một người không liên quan.
Chương 500:
Lão tướng quân Vương nhìn về phía con trai con gái, vẻ mặt dịu xuống: "Hiếm khi nào về, cùng ăn bữa cơm đi."
Vương Khinh ngẩng đầu nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường một cái, lạnh nhạt nói: "Con còn có việc, phải đi rồi."
Bà cụ Vương giữ chặt cánh tay Vương Khinh, đưa mắt ra hiệu với bà ấy: "Tiểu Lam, con ở lại ăn cơm với cha con một bữa đi, ông ấy nhớ con lắm..."
Vương Khinh kiên quyết gạt bà cụ ra, không bày nổi khuôn mặt tươi cười với mẹ ruột: "Bà phiền quá."
Mũi bà cụ Vương nghèn nghẹn, vành mắt đỏ bừng, đã nhiều năm rồi nhưng vẫn chưa chịu tha thứ cho người mẹ này sao?
Năm đó, bà cụ cũng bất đắc dĩ thôi mà.
Ông ba Vương khẽ trách móc: "Tiểu Lam, em nói chuyện với mẹ kiểu gì thế? Mẹ chỉ quan tâm em thôi mà."
Vương Khinh cũng không nể mặt gì anh trai, hừ lạnh một tiếng: "Đủ rồi đấy, anh muốn làm đứa con hiếu thảo cũng không cần kéo tôi theo đâu, tôi đã là bát nước đổ đi từ lâu rồi."
Bà ấy phủi tay rời đi, không nhìn họ thêm lần nào nữa, giống như chỉ là người xa lạ bèo nước gặp nhau thôi.
Ông ba Vương nhìn bóng lưng cô đơn lạnh lẽo của bà ấy, đôi mắt cay cay, vô cùng hoài niệm người em gái hoạt bát đáng yêu khi xưa.
Đáng tiếc, mọi thứ không quay lại được nữa.
Vể mặt lão tướng quân Vương nặng trĩu, bảo lính cần vụ đẩy xe lăn lại đây, không nói lời nào đã ngồi lên rồi rời đi.
Trong sân, lão tướng quân Vương nhìn cây ăn quả trong một góc, vẻ mặt khó hiểu, không biết đang nghĩ gì.
Chỉ chốc lát sau, bà cụ Vương dè dặt bưng một đĩa trái cây tới: "Cha tụi nhỏ, là tôi không dạy con bé Ngữ Thần nên thân, sau này tôi sẽ dạy dỗ nó nghiêm khắc, tuyệt đối không để nó làm gì sai nữa."
Bà cụ rũ mi, giọng điệu mềm mỏng, trông có vẻ rất hiền thục.
Lão tướng quân Vương tung hoành cả đời trên sa trường, không ngờ khi về già lại gặp chuyện như vậy, bị các chiến hữu gọi điện thoại tới hỏi thăm tình huống khiến ông ấy không còn mặt mũi ra ngoài để gặp người.
Ông ấy có yêu cầu rất nghiêm khắc với con cháu, công việc bận rộn không có thời gian nên đưa ba đứa con trai vào quân doanh, từ nhỏ được bộ đội rèn luyện nên cả ba đứa đều thành tài.
Chỉ có chuyện mà đứa con gái duy nhất gặp phải khiến ông ấy phải canh cánh trong lòng, đến nay vẫn chưa buông bỏ được.
"Đến tuổi của nó rồi, còn sửa được nữa sao?"
Bà cụ Vương ăn nói khép nép gật đầu: "Chắc chắn là được, con cháu nhà mình thì sao mà từ bỏ được."
Ai ngờ, bỗng nhiên lão tướng quân Vương lại nói một câu: "Vậy sao năm đó bà lại từ bỏ?"
"Tôi..." Bà cụ Vương như bị đ.â.m một dao, sắc mặt trắng bệch, vành mắt đỏ bừng: "Năm đó thật sự là vì bất đắc dĩ, ông ta nhậu nhẹt hút chích, đủ năm loại tệ nạn xã hội*, nhậu say xong thì đánh đập tôi, đánh tới mức cả người tôi toàn là thương tích, nếu tôi không đi thì không còn đường sống nữa, ông cũng biết mà."
(*Gồm hút thuốc, rượu chè, gái gú, cờ bạc, hút chích.)
Lão tướng quân Vương nhíu mày, nhìn kỹ người vợ đã làm bạn nhiều năm, bà cụ vẫn luôn là người vợ tốt dịu dàng hiền lương, là mẹ kế hiền lành đôn hậu, còn là người phụ nữ thấu hiểu đại nghĩa.
Nhưng nếu dạy ra một đứa bé như Vương Ngữ Thần, vậy thì có thật là bà cụ hoàn mỹ như thế không?
"Tôi không biết bà vẫn còn một đứa con gái nhỏ tuổi, chứ nếu biết thì chắc chắn sẽ không đưa bà đi."
Bà cụ Vương nhắm mắt lại, vẻ mặt đau xót: "Có ai muốn từ bỏ con của mình đâu? Nhưng tôi có thể mang đưa bé duy nhất của nhà họ Ngô đi à? Mấy năm nay tôi vẫn luôn tự trách, vẫn luôn lo lắng cho nó. Đến đêm mơ thấy thì lòng lại..."
Bà cụ nghẹn ngào, hai giọt nước mắt lăn dài xuống, bụm mặt khóc không thành tiếng: "Hầy, Những năm qua mưa gió nào cũng nhịn được, ông nhất quyết muốn lôi chuyện cũ ra nói sao?"
đấy!”