Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 493
Cập nhật lúc: 2025-03-20 06:12:17
Lượt xem: 42
Chương 493:
"Cố gắng lên." Lạc Di ngẫm nghĩ: "Chị có xe đạp không? Chỉ đi bộ thôi thì không làm được gì cả."
Chị Tiêu khẽ gật đầu: "Chị đã mượn xe đạp từ bạn học cùng lớp, nghỉ hè cô ấy về nhà nên không cần."
Thấy chị ấy đã sắp xếp mọi chuyện rõ ràng đâu ra đấy, làm gì cũng có kế hoạch, Lạc Di rất ủng hộ chị ấy.
Lạc Di xách hành lý chạy bịch bịch bịch xuống, chỉ thấy mẹ đẩy xe đạp đang chờ: "Mẹ, con tới rồi đây."
Ngô Tiểu Thanh tiếp lấy hành lý đặt lên yên sau, chăn ga giường cũng cần mang về nhà giặt giũ lấy ra phơi nắng, ở trường học quá bất tiện, cả ban công cũng không có.
Một giọng nói thanh thúy vang lên: "Ngô Tiểu Thanh."
Là một thiếu phụ dáng vẻ thướt tha mềm mại, mặc chiếc váy bó sát người tôn lên đường cong của cơ thể, quyến rũ có thừa, là một người phụ nữ rất đẹp.
Ngô Tiểu Thanh còn tưởng là khách hàng của bà, nhưng nhìn lại mấy lần, cũng không phải.
"Cô là?"
"Tôi là Vương Khinh." Người nọ chủ động báo tên.
Ngô Tiểu Thanh lại càng cảm thấy lạ: "Tôi không biết cô."
Vương Khinh rất nghiêm túc dò xét hai mẹ con Ngô Tiểu Thanh, hơn nữa còn rất chăm chú nhìn Lạc Di.
"Trước kia tôi tên Vương Tiểu Lam, sau khi vào đoàn nghệ thuật thì đổi thành Vương Khinh."
Ngô Tiểu Thanh còn chưa kịp phản ứng, thuận miệng hỏi theo: "Sao lại đổi tên?"
Mặt Vương Khinh đầy hờ hững đáp: "Cái tên Tiểu Lam quá trưởng giả, thường bị người ta nói là dư nghiệt của giai cấp tiểu tư sản, tôi không thích."
Ngô Tiểu Thanh chợt như bị sét đánh qua, cơ thể cứng đờ.
Lạc Di vịn chắc cánh tay bà ấy, ánh mắt lạnh nhạt: "Bà là mẹ Vương Ngữ Thần à? Tới năn nỉ hả? Hay là tới để đe dọa?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-493.html.]
Vương Khinh nói với vẻ rất nghiêm túc: "Tôi là cô út của con bé."
Bà ấy bảo dưỡng rất tốt, khuôn mặt xinh đẹp, dáng người có lồi có lõm, như một đóa hoa tươi đẹp, không để lại bất cứ dấu vết nào của năm tháng.
Lạc Di: ...Lại muốn chơi trò gì nữa đây?
"Được thôi, bà nói là cô út thì là cô út, chúng tôi phải về rồi."
Cô không muốn dính dáng một chút nào tới người nhà họ Vương, kéo mẹ muốn rời đi.
Vương Khinh giơ tay cản lại, nói thẳng ra mục đích tới đây: "Cha tôi muốn gặp mấy người."
Ngô Tiểu Thanh hoảng sợ, không khỏi rùng mình một cái: "Mấy người muốn làm gì?"
Lão tướng quân Vương cũng không phải là người bình thường, từng chỉ huy thiên quân vạn mã, g.i.ế.c vô số người, bà lập tức suy diễn ra rất nhiều thứ.
Thái độ của Vương Khinh rất kiên quyết: "Mời đi."
Lạc Di thấy thế thì thở dài một hơi bất đắc dĩ, xem ra là tránh không được rồi.
"Vậy thì đi thôi, mẹ đừng sợ, bây giờ là thời đại hòa bình, nếu g.i.ế.c người cướp của thì sẽ bị kết án tử hình, vua có phạm pháp cũng cùng tội với dân thường."
Cho dù là lão tướng quân hiển hách cả đời thì cũng không thể làm bậy tùy ý được.
Vương Khinh nhìn sang với vẻ cười như không cười: "Cũng hiểu nhiều đấy."
"Tạm được thôi." Dù ở bất cứ tình huống nào Lạc Di cũng tự nhiên phóng khoáng, thần thái bình tĩnh, khí thế mạnh mẽ: "Đúng rồi, tên có thể đổi tùy ý được à?"
Câu hỏi này của cô hơi kỳ quái, Vương Khinh nhìn cô gái giống mình đôi phần, tâm trạng hơi phức tạp.
"Đương nhiên là được, chỉ cần tới đồn công an sửa lại là xong."
Lạc Di đảo mắt, trong đầu hiện lên vài suy nghĩ kỳ quái: "Tôi nghe nói có vài người dùng tới mấy cái tên giả, còn tên thật thì lại không ai biết, có đúng không?"
"Đúng, sao thế?" Vương Khinh không thích nói chuyện với phái nữ lắm vì chê họ không thẳng thắn, nghĩ ngợi quá nhiều, nhưng Lạc Di là một người rất kỳ quái, lúc cô mở to đôi mắt đen láy sáng ngời nhìn vào bạn thì trông có vẻ vô cùng ngây thơ, khiến người ta khó lòng thấy chán ghét được.
Lạc Di cười hì hì nói: "Nếu gọi bạn bè quen biết vào những giai đoạn khác nhau cùng ăn một bữa cơm, trên bàn mỗi người gọi một kiểu, lung tung rối loạn, mới nghĩ thôi đã thấy mắc cười rồi."
.