Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 490
Cập nhật lúc: 2025-03-19 13:06:04
Lượt xem: 25
Bà quyết định mình phải để dành mấy cuộn vải tốt lại để may váy cho con gái hết.
"Chỗ này bóp eo một chút sẽ đẹp hơn, sao không cho chút hoa văn vào đây nhỉ, không thì trông đơn điệu quá, miếng vải đỏ này để làm quần lụa mỏng cho con…"
"Mẹ lợi hại thật đấy."
Lạc Di không từ chối bà, đến khi đó ra nước ngoài cô sẽ mua ít vải vóc đẹp mắt và quà tặng về cho người trong gia đình.
Trong cửa hàng, Lạc Quốc Vinh bận rộn đến chân không chạm đất, con d.a.o chặt thịt chưa từng được đặt xuống, ông cực kỳ mệt nhưng cũng cực kỳ vui vẻ.
Việc làm ăn càng lúc càng phát triển, khách hàng mới đổ dồn về từ tứ phương, có vài người còn tới từ ngoại ô.
Từ khi nông dân bắt đầu định cư lại theo hợp đồng, cuộc sống của họ cũng ngày càng khá khẩm hơn, cũng có thể bỏ tiền ra mua thịt, cho người già và trẻ nhỏ trong nhà ăn.
Thịt lợn bán chạy nhất, già trẻ đều ăn được, còn có giá rất phải chăng.
Ông đang chặt thịt lợn thì chợt nghe được một giọng nói quen thuộc: "Cha."
Lạc Quốc Vinh ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên là cô con gái cưng nhà mình.
"Sao con lại đến đây? Nhanh về nhà học bài đi."
Con nhỏ bận bịu biết bao nhiêu, bản thân ông rõ ràng nhất, đống sách kia dày thật dày, từng trang tài liệu học tập chất chồng thảnh cả ngọn núi nhỏ.
Lạc Di kiên quyết chen vào, giúp ông thu tiền: "Cha, tí nữa con sẽ nói cho cha một chuyện."
Lạc Quốc Vinh khẽ gật đầu: "Con vào trước đi, chút nữa đỡ bận hơn cha sẽ qua tìm con."
"Con giúp cha, con cũng cần thả lỏng đầu óc." Lạc Di cũng muốn giúp người nhà một chút: "Đến khi nào chuyện làm ăn đi vào quỹ đạo rồi, cha thuê thêm mấy nhân viên nữa đi."
Bản thân trải nghiệm mới thấy như này quá cực khổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-490.html.]
Lạc Quốc Vinh chỉ cười, kiếm tiền nào có dễ dàng?
Nhân lúc đang có đà kiếm nhiều tiền thêm một chút, mua nhà cho hai đứa con, Tiểu Di đã đứng tên hai căn, nhưng Tiểu Nhiên vẫn chưa có căn nào, dù sao sau này cưới vợ thằng bé cũng không tiện ở lại trong nhà chị gái.
Ông đã suy nghĩ kỹ rồi, hai vợ chồng già bọn họ một căn, Tiểu Nhiên một căn, Tiểu Di một căn, tối thiểu có ba căn nhà đang chờ ông kiếm lời đây.
Mua ba căn này cùng một mảnh đất đi, dễ qua lại nhà nhau, tuyệt biết bao.
Lạc Di phụ trách cân và thu tiền, làm việc rất nhanh nhẹn, một thân trang phục giản dị cũng không che được vẻ đẹp tuyệt trần.
Những vị khách chú ý thấy thì không khỏi nhìn cô thêm mấy lần, xinh đẹp thật.
Một cặp cha con đi ngang qua dừng lại mua thịt kho, anh con trai trẻ tuổi nhìn thấy Lạc Di thì bị vẻ đẹp của cô làm chấn động, đơ ngây ra đấy nhìn mãi.
Cha anh ta giật mình: "Lão Lạc, này là nhân viên mới tới à?"
Lạc Quốc Vinh ngẩng đầu lên thấy là khách quen thì kiêu ngạo cười nói: "Con gái tôi đấy."
Người cha già kia thở dài một tiếng: "Lão Lạc, ông có phúc thật đó, có một cô con gái xinh đẹp như vậy, mấy tuổi rồi?"
Chỉ cần nhắc đến con gái là mặt Lạc Quốc Vinh liền hồng hào: "Còn nhỏ, mới mười tám."
Trong mắt ông, Lạc Di vẫn còn là một cô gái nhỏ cần cha mẹ bảo bọc, mềm mại yêu kiều.
Người cha già kia cười ha ha: "Không còn nhỏ nữa, hẳn nên lập gia đình rồi, lão Nhạc, đứa con trai này của tôi là một nhân tài đấy, năm nay hai mươi hai, rất xứng với con gái ông."
Ông ấy đẩy con trai ra phía trước, anh thanh niên mặt đỏ bừng bừng, vừa thẹn vừa mừng.
Khóe miệng Lạc Di giật nhẹ một cái, đâu cũng thấy sắp đặt hôn nhân.
"Con nhà tôi còn nhỏ." Lạc Quốc Vinh vẫn giữ lý do đó, mãi đến giờ ông vẫn chưa từng nghĩ đến việc con gái mình phải lập gia đình.
Nhưng trong mắt người khác, Lạc Di duyên dáng yêu kiều, đã là một thiếu nữ trưởng thành.
.