Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 488

Cập nhật lúc: 2025-03-19 13:06:00
Lượt xem: 36

Phải thì thế nào? Không phải thì thế nào? Không phải cứ có huyết thống là có thể xưng người thân.

"Người có chỗ tương tự, vật có chỗ tương đồng, trông giống nhau cũng không đại diện cho điều gì. Nhà bình dân chúng tôi không dám trèo cao, lại càng không dám dính dáng đến nhà họ Vương."

Bà cụ Vương rơi nước mắt: "Tiểu Thanh, con đang chọc vào tim mẹ đấy, con trách mẹ mẹ có thể hiểu được, nhưng con không thể không nhận mẹ, cha của con đâu, để mẹ đi nói chuyện rõ ràng với ông ta, để ông ta nói với con…"

Ngô Tiểu Thanh siết chặt cánh tay Lạc Di, tâm trạng trập trùng dữ dội, bờ môi bà đã sắp bị cắn nát: "Vậy xuống điện Diêm vương nói đi, cơ mà đã qua nhiều năm vậy rồi không biết ông ấy có đi đầu thai chưa."

Bà cụ Vương không dám tin hỏi lại: "Cái gì, cha của con qua đời rồi? Vậy ông của con đâu?"

Ngô Tiểu Thanh hít sâu một hơi: "Tất cả đều đã chết, trừ tôi, đều đã chết, bà còn muốn hỏi cái gì? À? Chê tôi chưa đủ thê thảm, phải không?"

Mặt bà cụ Vương trắng như tuyết, cơ thể lung lay suýt đổ: "Bọn họ… Chuyện từ khi nào? Mấy năm nay con đã sống thế nào…"

Bà cụ cũng không dám mở miệng hỏi, sợ phải nghe được một đáp án bà cụ không thể nào tiếp thu.

Bà cụ cho là, dù con nhỏ sinh ra ở chốn thôn quê, nhưng ít nhất cũng có thể trưởng thành bình an, vui vẻ suôn sẻ sống qua hết cả đời này.

Dù sao đây cũng là cô con gái duy nhất của nhà họ Ngô, ông cụ Ngô yêu thương đứa cháu gái này nhất, nhất định sẽ dạy dỗ cô thật tốt, chọn cho cô một tấm chồng đàng hoàng nhất.

Nhưng lại quên người nhà họ Ngô vốn là đại địa chủ.

Ngô Tiểu Thanh mở cửa chính, lấy tay ra hiệu mời: "Bà đi đi, đừng tới nữa."

Bà cụ Vương không chịu đi: "Tiểu Thanh."

"Đi." Ngô Tiểu Thanh mạnh mẽ đẩy bà cụ ra, vừa đóng cửa, cơ thể bà đã mất hết sức ngã tựa vào cửa, hai mắt nhắm nghiền, lòng phiêu phiêu phấp phới, không nơi dừng bước.

Cảm giác nghẹn ứ khó nói thành lời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-488.html.]

Lạc Di chạy tới, đưa hai tay ra ôm lấy eo bà: "Mẹ, ôm Tiểu Di một cái đi."

Ngô Tiểu Thanh ôm chặt lấy cơ thể con gái, hốc mắt nóng lên, nước mắt cố nén đã lâu dần chảy xuống.

Lòng Lạc Di cảm thấy vô cùng khó chịu, cô vỗ về sau lưng bà như một bà cụ non, dỗ dành: "Đừng khóc nè, Tiểu Di mua thịt cho mẹ ăn nhé, mua quần áo đẹp cho mẹ mặc, mua đồ trang sức xinh thiệt xinh, mẹ thích gì, con mua cho mẹ hết."

Có cô con gái chu đáo khiến Ngô Tiểu Thanh được an ủi rất nhiều, cõi lòng trống rỗng cũng dần được lấp đầy.

Chuyện cũ không thể truy tra, quan trọng nhất vẫn là người nhà của mình.

"Vậy chờ con đi làm, mua cho mẹ một chuỗi dây chuyền trân châu."

Lạc Di cười ngọt ngào: "Vâng, phối một bộ cho mẹ luôn, phải có lắc tay, có cả khuyên tai, mẹ con đẹp thế này, lại thêm bộ trang phục, đúng là ra dáng một cô tiên nữ bự nha."

Cô dỗ ngon dỗ ngọt một thôi một hồi, cuối cùng cũng chọc cho Ngô Tiểu Thanh cười vang, bà khẽ bóp cái miệng nhỏ nhắn của con gái: "Cô tiên nữ nhỏ muốn ăn cái gì?"

"Muốn ăn hoành thánh thịt tươi ạ!"

Những chiếc hoành thánh vỏ mỏng bọc lấy nhân thịt đầy tràn, chiếc nào chiếc nấy tròn vo, chìm nổi lên xuống trong nước canh loãng, tản ra một mùi thơm mê người.

Vớt lên cho vào trong chén, vẩy tôm khô vàng óng ánh, rong biển, cây mù tạt xắt nhỏ lên, thêm một muỗng dầu ớt, hoàn thành rồi.

Lạc Di khuấy đều mấy lần, đầu tiên uống một ngụm canh, vừa thơm vừa cay, cả hương lẫn vị đều tuyệt đỉnh, chân mày cô đã sắp bay lên luôn rồi. Cô cắn một miếng hoành thánh nhỏ, da mỏng nhân bên trong thơm mát ngon ngọt, thịt rất chắc, có hơi dai dai.

Cô thỏa mãn thở ra một hơi, ăn ngon quá đi.

Thấy dáng vẻ con gái ăn đến là mỹ mãn, lòng Ngô Tiểu Thanh ngập tràn cảm giác thành công.

Bà thích nhất là nấu món ngon cho người nhà mình, sau đó nhìn bọn họ chén hết sạch.

.

Loading...