Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 487
Cập nhật lúc: 2025-03-19 13:05:58
Lượt xem: 43
Lạc Di dọn dẹp sách vở, ngẩng đầu liếc mắt nhìn ông ấy: "Thầy, là thầy muốn ăn phải không?"
Rõ ràng không thể ăn nhiều đồ ngọt mà còn thích ăn đồ ngọt đến thế, cuối cùng luôn lén vợ ăn vụng, bị vợ bắt quả tang từng mắng mấy lần.
Thầy Mạc chột dạ nhưng vẫn quật cường nói: "Ăn chút bánh quy dừa thì sao chứ? Em không nỡ bỏ à?"
Lạc Di nín cười mệt hết sức, phải nhịn lại, không được cười, thầy sẽ thẹn quá hóa giận.
"Cô đồng ý không ạ?"
"Thầy muốn ăn thì ăn, bà ấy quản được sao…"
Một giọng nói lành lạnh vang lên: "Ông muốn ăn cái gì?"
Chẳng biết vợ thầy đã trở về từ lúc nào, đang đứng ở cửa nhìn ông.
Thầy Mạc ngây người hai giây, lập tức ngang nhiên hùng hồn nói: "Ấy, là Lạc Di đó, con bé cứ muốn tặng tôi ít bánh quy dừa để ăn, tôi kiên quyết cự tuyệt, tuyệt không thỏa hiệp."
Lạc Di: “...”
Trên đường về nhà, Lạc Di cười không ngừng, người khác còn cho là cô bị bệnh thần kinh.
Trước cửa nhà đậu một chiếc xe hơi nhỏ, Lạc Di dừng bước nhìn mấy lần, ai giàu sang ghé qua đây mua thịt kho vậy? Hay là mẹ cô lại nhận một đơn đặt hàng riêng cao cấp mới?
Cô đẩy cửa vào nhà, ngọt ngào gọi to: "Mẹ, cô con gái bé bỏng dễ thương của mẹ về nhà rồi đây, thèm ăn thịt quá…"
Giọng cô đột ngột dừng lại, cô sững sờ nhìn bà cụ trước mắt, lại nhìn sang Ngô Tiểu Thanh vành mắt đo đỏ.
Một cơn giận xộc thẳng lên ót cô: "Sao bà lại dám chạy đến nhà tôi bắt nạt mẹ của tôi? Có chịu thôi không hả? Nhà họ Vương các người chớ có quá đáng, ép cho cá c.h.ế.t lưới rách thì ai cũng đừng hòng được thoải mái."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-487.html.]
Ngô Tiểu Thanh ôm chặt lấy cô con gái đang bùng nổ: "Tiểu Di, bà ấy đi tìm con à? Sao con lại không kể?"
Lạc Di tức đến khuôn mặt nhỏ ửng đỏ: "Con có kể, bà ấy là bà cụ nhà họ Vương đó, là bà ngoại của Vương Ngữ Thần, là người ép con ký đơn hòa giải."
Mặt Ngô Tiểu Thanh trầm xuống, bà lạnh lùng nói: "Bà Vương, mời bà đi cho, nơi này của chúng tôi không chào đón bà."
Mắt bà cụ Vương đong đầy dòng nước mắt nóng hôi hổi, bà cụ nhìn bà đầy khát vọng: "Tiểu Thanh, đều là người một nhà, Ngữ Thần là cháu gái của con…"
Lạc Di chợt ngẩng đầu, ngẩn người: "Cái gì?"
Mặt bà cụ Vương đầy hiền hậu nói: "Lạc Di, Ngữ Thần là chị họ ruột của cháu, cháu tha thứ cho con bé nhé, được không?"
Đầu óc Lạc Di trống rỗng, cái quỷ gì vậy? Vương Ngữ Thần là chị họ của cô? Vậy cô là ai? Cô đang ở đâu?
Cô lâm vào cơn mê man cực độ.
Ngô Tiểu Thanh bảo vệ con gái trong n.g.ự.c mình, mặt lành lạnh đáp lời: "Không được, ba lần bốn lượt bắt nạt con gái của tôi, chỉ bằng một câu chị họ ruột đã muốn tha thứ cho cô ta à? Nghĩ hay thật, tôi không biết bà, bà đi đi."
Cặp trai gái và Lạc Quốc Vinh chính là những người quan trọng nhất đối với bà, ai dám bắt nạt bọn họ, bà đều sẽ không tha.
Một người mẹ ruột chẳng biết từ đâu nhô ra, chưa từng nuôi bà, chưa có mặt mũi lớn đến vậy đâu?
Bà cụ Vương không ngờ thái độ của bà lại kiên quyết đến thế, n.g.ự.c bà cụ tê rần: "Tiểu Thanh, mẹ thật sự là mẹ của con, mẹ chưa từng quên con, còn cố ý đặt tên cho em gái con là Tiểu Lam, đặt ngay cạnh tên của con, lấy từ câu thanh xuất vu lam nhi thắng vu lam*."
(*Thanh xuất vu lam nhi thắng vu lam: Trò giỏi hơn thầy.)
Ngô Tiểu Thanh không hề bị lay động: "Mẹ ruột của tôi đã qua đời khi tôi chưa tròn một tuổi rồi, bà Vương, bà đừng nhận thân thích lung tung."
Lòng bà cụ Vương như bị tảng đá đập ầm ầm mấy lần, cực kỳ khó chịu: "Cha của con đã nói với con thế nào? Nói mẹ c.h.ế.t rồi? Không phải, con nhìn tấm ảnh lúc còn trẻ của mẹ này, trông giống con như đúc…"
Bà cụ vội vàng giở tấm ảnh ra, nhưng Ngô Tiểu Thanh nhìn cũng không muốn liếc mắt nhìn.
.